Chuyện vớ vẩn thế mà cũng buồn
Mẹ cảm thấy không thể hiểu nổi vì sao cậu con trai lớp 10 lại giận dỗi bạn gái chỉ vì cô bé đã quên không nhắn tin cho cậu. Vì chuyện đó mà cậu bé hậm hực, đóng sầm cửa phòng khi vừa đi học về và không ăn uống gì. Dưới con mắt của người lớn chúng ta đó là điều cực “vớ vẩn”. Vậy nhưng trước khi thốt ra câu nói “Có thế mà cũng buồn”, mẹ hãy thử cân nhắc: khi bản thân mình đang buồn bực chuyện gì, nếu không nhận được sự cảm thông, an ủi mà thay vào đó là những lời chỉ trích thì cảm xúc sẽ thế nào?
Đó cũng chính là cảm giác của con bạn lúc đó. Nếu bạn vẫn tiếp tục nói câu nói kia, cuộc cãi vã chắc chắn sẽ xảy ra theo chiều hướng là “Mẹ chẳng hiểu gì con cả/ mẹ thì hiểu gì/ mẹ có bao giờ đứng ở vị trí của con đâu”….. Cứ như vậy, thay vì làm một người bạn tâm sự với con những chuyện vui buồn, mẹ đang ngày càng khiến con khép kín và ngại bộc lộ cảm xúc.
Trẻ em, đặc biệt là những trẻ đang ở tuổi dậy thì, càng trở nên nhạy cảm với những câu nói của cha mẹ. Bởi thế, mẹ nên chú ý kiểm soát cảm xúc của bản thân, nghĩ kỹ và cân nhắc thật cẩn thận những khi muốn mắng mỏ hay trách cứ con cái việc gì. Lời nói nhất thời của mẹ có thể sẽ là vết thương mãi không lành trong tâm hồn con.