Bài 2: Trải nghiệm thiên đường

Ai bảo Cô Tô hoang sơ, ai bảo ở Cô Tô chỉ thích hợp cho du lịch bụi. Từ cách bài trí cho đến cách phục vụ đều tương xứng với một resort 3-4 sao ở những khu du lịch xôm tụ nhất Việt Nam. Và bãi biển thì có thể so sánh với bất cứ nơi nào ở Phuket, ở Jeju, ở Nhật Bản như bạn bảo. Bạn làm ở một công ty lữ hành hàng đầu Việt Nam, đi nhiều nước trên thế giới, nên mình không thể không tin.

0
(TT&VH Online) - Một bữa tiệc hải sản nướng sau hơn tiếng đồng hồ tắm biển biến những kẻ chủ tâm đi du lịch bụi thành khách hạng sang. Ngay lúc nhìn thấy những chiếc bàn phong cách vintage sang trọng, đồng phục trắng của người đầu bếp và những chai rượu vang, tất cả đều biết mình đã mắc nghĩ sai thứ 4.

Thưởng thức đến no say những thơm lừng sư tử nướng, ốc mỡ nướng, tôm nướng, bò nướng, chang chang nướng và món salad Nga ngon nhất từng được ăn thì cũng đã gần nửa đêm. Nghĩ là sẽ về nhà ngủ thôi, để sáng mai dậy sớm đi câu cá và ngắm mặt trời mọc. Nhưng anh Bí thư lại dành cho các vị khách một bất ngờ đầy khoái cảm: dạo Cô Tô đêm bằng xe điện.

Ảnh Peppy Nguyen

Chuyến đi rửa sạch những vẩn bụi trong trí não bằng thứ hương đêm thanh tịnh của rừng của biển, không thể stress nổi, không thể buồn nổi, không thể lo lắng nổi trong cái không gian ấy vào cái thời khắc ấy. Chỉ có những hân hoan thư giãn vuốt ve khắp cơ thể.

Xe cứ đi chầm chậm như thế qua những khu rừng. Những kẻ không còn trẻ bỗng dưng thấy mình trẻ lại trong tiếng hát chân phương của anh Bí thư và bạn. Anh hát “nếu em không đến quê hương anh, em sẽ không tin lời anh nói đâu”. Anh hát ở đây mặt trời lên sớm hơn nhiều, mặt trăng cũng lặn muộn, nắng nắng thật vàng, mưa mưa ngập tràn và con người đã yêu yêu nồng nàn. Bạn hát “khi xa em anh dạo trên bến cảng, biển một bên và em một bên. Biển ồn ào em lại dịu êm…” Anh bảo thực tế thì anh hát đúng, còn bạn hát sai. Vì ở đây là biển một bên nhưng có tới… 7 em một bên, thế nên biển không thể ồn ào nổi.

Xe chạy vào con đường nhỏ lát gạch dài 2km dọc bờ biển được đặt tên là đường Tình Yêu. Đặt tên vậy để kéo khách du lịch đến thôi. Chứ không có đôi nào ở đây cả. Người hướng dẫn viên cao cấp bảo chả thiếu gì chỗ ở trên đảo này cho những đôi tình nhân.

Chàng trai hot boy bảo thế là mình và vợ đã quen nhau được 10 năm. Mình bảo mình cũng thế. Bạn bảo bạn cũng vậy. Anh Bí thư bảo ngày xưa chả có thời gian để mà cưa cẩm, đi sinh hoạt đoàn về cứ thế ôm chầm lấy cô gái là vợ bây giờ, cô gái giãy giụa đẩy ra hét “làm cái gì thế”, bảo “làm bí thư đoàn xã”, cô gái lại giãy giũa “có thôi đi ngay không”, bảo “đoàn viên còn tín nhiệm thì còn làm”. Cả xe cười vang biển. Tiếng cười con gái trẻ trung lẫn trong tiếng sóng biển sao mà bình yên đến thế!

Hẹn 4g mà phải 4g30 mới mò được ra khỏi phòng. Mặt ai cũng ngái ngủ nhưng ánh mắt lại đầy háo hức. Lại đi bằng xe điện, không một tiếng ồn đánh thức những căn nhà ngói ven đường. Vừa ra khỏi con phố nhỏ, chàng hot boy bất ngờ mở nhạc: “Hãy bước xuống phố với nụ cười tươi dịu dàng, đón lấy nắng sớm chiếu qua hàng cây buổi sáng…”. Bạn hét lên “Yeehaaaa!!!” đầy sảng khoái. Chả thấy buồn ngủ và mệt mỏi nữa dù từ đêm trước đến đêm qua chỉ ngủ chưa đầy 6 tiếng. Bầu trời đã chuyển sang màu xám, phơn phớt hồng góc biển. Gió mát lạnh luồn vào tóc. Lại rửa sạch những vẩn vơ vương vấn để trả lại sự trống rỗng khoan khoái trong trí não. Chợt nhớ lời bố dặn ngày còn nhỏ mà thấm thía vì mình đã quá lâu rồi không làm theo “mỗi năm con hãy cố gắng dậy xem mặt trời mọc một lần”. Nếu mỗi năm mình đều làm như thế, mình đã chẳng nhiều nếp nhăn như thế này.

Đường lên đỉnh Vòm Si phải đi bộ, len lỏi trên lối mòn ướt đẫm sương. Những bông lau trắng muốt ngậm sương, những ngọn cỏ lác sắc nhọn ngậm sương, những bông sim tím muốt ngậm sương, mãi nhìn cái bức tranh trinh trắng ấy làm mình suýt nữa dẫm phải con rắn cỏ nếu như không được anh Bí thư kéo tay lại.

Một chút tiếc nuối khi không nhìn thấy mặt trời vì mây nhiều quá mà trời vẫn lặng gió. Song cũng thoả mãn khi tận hưởng cảm giác từng giây chờ mặt trời mọc, chụp được vài tấm hình trong ánh sáng tươi non và chân trời mặt biển rạng hồng. Anh Bí thư bảo sang đỉnh núi bên kia đi, có mấy chàng trai cũng đang ngóng mặt trời lên và nhìn bọn em đấy.

Ảnh Peppy Nguyen

Thế là sang. Và gặp những chàng… dê thơ ngây đang ngặm cỏ. Dê của các chú bộ đội thả rông trên đỉnh núi gặp các cô gái không còn trẻ giơ máy ảnh lên chụp lại thẹn thùng quay đi nhìn ra biển. Các cô gái thả chân đi trên bãi biển trải đầy sỏi và những phiến đá lập thể kỳ vỹ, leo lên vách núi chìa ra biển để ngồi câu cá. Câu cá chỉ là phụ, chụp hình vẫn là chính. Chắc biết thế nên anh ngư dân hiền lành lái chiếc 16 chỗ hôm qua chỉ chuẩn bị có 4 cần câu. Thành quả của buổi câu cá là một series những bức ảnh chân dung ngoạn mục trong ánh mắt trời sáng sớm, 1 xô cá mú gàu chủ yếu do anh ngư dân đánh bắt. Một bữa sáng ngon lành với cá mú gàu luộc. Nếm miếng cá ngọt lừ nơi đầu lưỡi, bạn suýt soa “như vừa được rửa ruột vậy”.

Ăn sáng xong cả nhóm lại lên xe điện đi ngắm thiên đường. Không quên qua tượng đài Bác Hồ thắp hương nhân ngày sinh nhật Bác. Chàng hot boy giờ trở thành hướng dẫn viên kể chuyện Bác Hồ đã về đây như thế nào, khuyên dân nên trồng loại khoai lang đặc sản của đảo ra sao và rằng nơi này thiêng lắm vì đây là tượng đài duy nhất Người cho phép dựng khi mình còn sống. Tượng đài nhìn ra biển trước mặt, lưng quay về Trung Quốc, cánh tay chỉ về Hà Nội. Thoáng chút bâng khuâng lịch sử. Nhưng những cái đầu phồn thực ngay lập tức quay về thực tại hỏi “khoai đặc sản đó bán ở đâu”. Chàng hot boy cười: “Giờ không ai trồng nữa rồi, chỉ còn cái ô vuông khoai mẫu để trưng bày cho khách du lịch thôi”.

Yeehaaaa, yeehaaaa!!! Cách bày tỏ cảm xúc của bạn được cả nhóm học theo. Yeehaaa nhiều nhất là khi thuê 1 chuyến tàu 800 ngàn để ra Cô Tô Con thưởng thức cảm giác “một mình trên hoang đảo”. Yeehaaa, sao cát lại trắng thế và mịn thế, sao biển lại trong vắt thế, nhìn được cả ngón chân mình chạm vào đáy cát. Yeehaaa, không cần phải mặc gì cả, cứ thể chìm vào biển để sóng biển massage. Mình không biết bơi mình tập bơi. Bạn biết bơi bạn dạy bơi. Rồi tán gẫu xằng bậy. Có hề gì, vì có ai ở đây đâu. Lần đầu tiên những người không còn trẻ lại làm tất cả những gì mà bấy lâu mình không dám làm, kể cả những ngày còn trẻ. Cái nơi mà mình có thể làm được những điều ấy, trong một khoái cảm ấy, không phải vương vấn bất kỳ điều gì ấy, chỉ có thể gọi bằng 1 từ thôi, đó là “thiên đường”. 

Ảnh Peppy Nguyen

Ở thiên đường và nghĩ về anh. Thấy chẳng còn những bực dọc, những lo lắng, những nhớ thương khó chịu, những phiền muộn tích tụ, những chán ghét nhạt nhẽo. Chỉ nghĩ rằng phải quay trở lại nơi này với anh.

Anh phải đến Cô Tô cùng em. Và nếu sau đó chúng ta có thể sinh được nhiều con, chúng sẽ tên là Vòm Si, Hồng Vàn, Vàn Chải, là Bắc Vàn, Thanh Lân, hoặc táo bạo hơn là Mú Gàu - những dấu ấn rung cảm mãnh liệt mà thiên nhiên ban tặng cho chúng ta. Ở chốn Cô Tô thiên đường.

Hoàng Hồng
0--1

Liên hệ xóa tin: [email protected]