Còn chút gì để nhớ

Đừng bao giờ ước mình quên đi tất cả, hãy ước mình luôn còn chút gì để nhớ.

15.9047

Độc Nhạn
(Truyện ngắn của tôi)

Nàng 23 tuổi, không quá xinh nhưng cũng được nét đáng yêu, không quá cá tính nhưng cũng có cái hơi "khác người". Nàng đang trong tình trạng độc thân và cảm thấy ngày "va lung tung" (Valentine) sắp tới quá buồn bã. Nàng muốn đóng cửa và nhốt mình, nàng muốn xa rời không khí người tặng người, người ôm người và người bên người. Nàng buồn vì rốt cục, nàng không phải là người chưa từng có một mảnh tình vắt vai mà ôm nỗi sầu cô đơn thiên cổ, chỉ vì... quá nhớ người.

Thật ra mối tình của nàng không phải là "vắt vai" vì nàng thấy đó là một mối tình "quàng cổ" thì đúng hơn. Nàng từng "vắt chân lên cổ" để đuổi theo người, sửa chữa sai lầm mà nàng vừa tạo nên. Nàng cũng từng chạy thục mạng rồi lại mải miết kiếm tìm vì những phút giây tim bảo phải nghe mà lý trí bắt phải dừng. Nàng đôi khi trốn tránh gặp người rồi đôi khi rồi quay cuồng trong nỗi nhung nhớ nhưng đến lúc gặp nhau lại gượng ép mình cư xử một cách khác lạ.

Xa nhau rồi, nàng mới đau. Nàng phức tạp, không ổn định và khó có thể hiểu mình chứ đừng nói ép người hiểu nàng. Rồi có đôi khi, nàng cúi gằm mặt xuống, chỉ lộ ra cái cổ trắng ngần, không phải vì nàng làm điều gì xấu và thấy tội lỗi, chỉ là nàng sợ nhìn thẳng vào mắt nhau, nàng chẳng thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân mình. Nàng muốn hôn vào đôi môi ấy...

Ngày chia tay, nàng thấy bình thường như "cân đường hộp sữa", nàng chấp nhận một kiểu chia tay từ tin nhắn, không phải nhìn mặt nhau, không phải "giả vờ" đang buồn và không có cách nào níu kéo (bằng tin nhắn). Chuyện bình thường cứ tưởng cũng bình thường trôi qua nhưng chính nàng dần dần đã nhận ra chỗ trống trong trái tim mình và sự điên dại trong tâm tưởng của mình. Nàng nhớ người nhưng cũng thù ghét người. Nàng muốn đi tìm nhưng sợ phải khóc trước mặt người. Nàng khóc một mình trong đêm đen.

Nàng cũng như bao nhiêu người chia tay khi tình yêu vẫn còn nồng, nàng rồ dại và nàng muốn quên. Nàng lao vào vui chơi, lao vào công việc, lao vào những ly rượu. Quên đi tất cả, ấy là ước muốn của không chỉ riêng nàng, ước muốn có lẽ ai ai cũng hiểu. Ngày nào nàng cũng lẩm nhẩm: "Quên đi, quên hết đi". Thế rồi... một sáng, nàng tỉnh giấc, không thấy ai ở nhà, mẹ và bố đi đâu rồi nhỉ? Ngay cả thằng em "khó chịu của nàng cũng không thấy đâu nữa. Thây kệ, một ngày nghỉ không nên băn khoăn lắm thứ làm gì, hôm nay nàng nên đi chơi lang thang.

Nàng hít thở không khí mới của trời bắt đầu xuân, sao mà lạnh thế nhỉ? Hình như xuân năm nay đến muộn. Nàng đi, cứ đi mà chẳng nhận ra đang có gì đổi khác. Dừng lại ngắm một khoảng xanh lá thật đẹp, nàng chợt nhận ra từng góc nhỏ, từng con đường sao giờ không có chút thân quen nữa. Giữa đường phố tấp nập, nàng như một con chim nhỏ lạc đàn, không biết lối để về, không có nơi nào để đi, nàng đi tới một nơi xa đến mức như vậy ư? Không, nàng chỉ mới bước đi thôi mà.

Lần giở danh bạ điện thoại, những cái tên không có gì đặc biệt, không kèm lớp học, nhà ở nên nàng cũng chẳng thể đoán biết đó là ai. 311 cái tên, không tên nào quen cả ư? Cuối danh bạ, một dấu chấm, một hình trái tim, một ký hiệu ôm thật khẽ. "Khỉ thật", nàng buột miệng, lưu thế này biết được ai với ai. Nàng bắt đầu lo lắng, ký ức của nàng đã bị ai đánh cắp mất?

Nếu là một cô gái khác, có lẽ sẽ nhanh chóng gọi cho số điện thoại có ghi "Papa" và "Mama" để có thể trở về nhà một cách an toàn và tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nàng lại muốn chơi một trò chơi cho đến tối, trước khi nàng cảm thấy mình hết sức lực, nàng sẽ lang thang và xem mình "còn chút gì để nhớ".

Nàng ngồi ở một góc quán cafe Năng. Vị cafe ở đây khiến nàng thích thú, đắng ở đầu lưỡi nhưng lại ngọt tới tật cổ họng, nàng tự hỏi không biết trước kia nàng từng nghiện cafe ở đây không? Ngắm dòng người tấp nập qua lại, nàng bỗng thấy thảnh thơi như mình thật là sướng, cơm ăn áo mặc, chẳng phải lo nghĩ, lúc nào thích lại đi lang thang, vậy mà sao trong sổ tay của nàng lại ghi "Sao mà tôi khổ thế?".

Nàng thấy cuộc đời lúc này thật lý thú, nàng thấy vui nhè nhẹ trong lòng, hưởng chút gió bình yên, hóng tai nghe chuyện thiên hạ. Nàng thấy từng tia nắng nhảy nhót trên phiến lá, từng bản nhạc du dương, đong đưa tâm hồn nàng, nàng thấy sao yên bình đến thế! Tại sao nàng từng ghi "Chán đời!"? Cuộc đời có bao lâu mà hững hờ thế chứ, ôi tuổi trẻ, thật sai lầm biết mấy!

Nàng vẫn bước tiếp theo bản năng và tựa mình vào ghế đá bên hồ sóng sánh. Lạnh, nàng rùng mình và nhớ một thứ gì đó, hình như là tiếng cười. Nàng ngẩn ngơ, cảnh an bình thế này sao cần phải có tiếng cười? Tiếng cười sẽ làm vỡ không khí thanh bình ở đây mất.

Nàng đi và thấy món kem hấp dẫn, nàng biết kem mát lành như thế nào. Nàng biết vì nàng thích kem mà, chẳng cần ai phải nhắc. Nàng sẽ vẫn ăn kem ngon lành nếu không để kem dính lên mũi. Hình như trước đây có điều gì cũng từng như thế. "Hôm nay trời đông giá rét, mình cũng phải lôi ông anh mình đi ăn kem cho bằng được, ai bảo thua cuộc chứ!

Thế mà 'hắn ta' chẳng cho mình ăn kem được thỏa thuê, vừa ăn vừa bôi vào mũi mình là sao chứ, thêm một lần nữa mình cắn cho chết". Nàng có anh trai ư? Không, một em trai thôi. Chẳng nhẽ là anh kết nghĩa? Nàng cười ha hả, anh mà như trẻ con thế này ư? Trẻ con hơn cả nàng, chắc hẳn thân nhau lắm đây, được, nàng sẽ nhớ đi tìm.

Nàng mỏi rồi, nàng lẩm nhẩm "Khi tình đã vội quên, tim lăn trên đường mòn. Trên giọt mắt cuồng điên...". Nàng vẫn thấy trong lòng mình thiếu thiếu. Tựa hồ như lời bài hát nàng vừa ngân nga, khi tình đã vội quên. Nàng thấy trống nhưng không rõ mình đã thiếu cái gì. Nàng lần giở từng trang sổ tay nhưng không tìm thấy thứ nàng muốn. Rất nhiều trang sổ đã bị xé đi. Kẻ nào đã làm điều này với sổ của nàng chứ? Kẻ nào? Ngoài nàng ra?

Nàng thấy bứt rứt, nàng thấy được sự quan trọng của điều còn thiếu, nàng thấy trống huyếch trống hoác, cảm giác trống trải bao trùm bản thân nàng, nàng thấy buồn buồn. Nàng không biết, điều gì mới có thể làm nàng đến mức này, nàng chỉ thấy có một hình bóng nào đó trong trí nhớ mình, lờ mờ, không thể nhận ra, lờ mờ, không thể định hình và ẩn hiện bất chợt. Nàng cố gắng tìm trong cuốn sổ tay của mình, chỉ thấy một chữ "Người" tô đậm, là tên riêng hay là biệt danh? Có lẽ không ai tên là "Người" cả, nhưng là nàng nghĩ về một người hay một đời người?

Nghĩ về chữ "Người", tim nàng lại đau nhói. Tự nó đau, nàng cũng không hiểu sao. Nghĩ về "Người", bất giác nàng chạm lên đôi môi, hình như có gì ngọt lắm! Nghĩ về "Người", bỗng chốc người nàng run lên. Nàng thiếu một cái ôm. Nàng đau đáu trong một hình ảnh không thể rõ, trong những thứ mất mát không thể định hình. Người với nàng quan trọng thế sao? Vậy nàng với Người thì sao? Nàng không rõ. Nàng bật khóc, nàng không thể nhớ ra ai được nữa, nàng… không nhớ được những thứ từng hay đang là quan trọng với nàng.

Nàng khóc, miên man kỷ niệm vụn vỡ, mảnh nọ ghép với mảnh kia, nàng không biết mình từng đi đến những đâu, từng cười với ai, nàng muốn tìm lại dù kết quả là thế nào. Nàng không muốn hơn 20 năm sống trên cuộc đời mà giờ bắt đầu từ con số 0, nàng không muốn ai cũng nhớ mình mà mình không thể nhớ, nàng sợ phải đau trong nỗi đau nhìn ai cũng thành lạ vì nàng luôn tin rằng ai đến và đi trong cuộc đời người khác đều vương lại ít nhiều một dấu chân.

Đôi khi, người ta muốn quên nhưng chẳng thể quên, nghĩ rằng nên nhớ nhưng rút cục là không nhớ. Rồi ít lâu sau lại nghĩ rằng đáng lẽ ra mình không được quên nhưng hối tiếc thì đã muộn mất rồi. Trí nhớ, không thể lúc nào cũng đầy. Nàng càng sợ hơn, mỗi sáng thức dậy nàng lại không còn nhớ gì nữa. Quyển sổ tay cũng mất đi nữa thì nàng còn gì? Nàng đau đầu quá, hàng loạt câu hỏi vây quanh trí óc nàng, nàng sẽ đi tìm, nàng mở danh bạ điện thoại và gọi đến từng con số. Nàng bắt đầu từ dấu chấm kết thúc và mở đầu. Nàng bấm và tất cả mờ dần...

***

Nàng mở mắt, gối nàng đã ướt đẫm, nàng đã khóc thật nhiều. Mồ hôi cũng túa ra, nàng sợ đến mức này rồi cơ đấy. Nàng đi quanh nhà tìm bố mẹ và thằng em, không có một ai, nàng lo lắng hơn, vừa nãy là thật hay là mơ đây? Nàng tìm điện thoại rồi gọi cho bố mẹ, không ai trả lời. Nàng hốt hoảng, gọi tới nhóm bạn thân của mình, không ai bắt máy. Nàng chạy ra ngoài đường, tất cả đều rất thân quen nhưng sao không thấy một ai nàng quen thân? Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Nàng mải miết, nàng gọi cho anh trai: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không thể liên lạc được". Nàng gọi cho chị gái: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện được ngoài vùng phủ sóng". Thế là thế nào?

Giờ thì mọi người đều biến mất sao? Đúng là nàng thường nói: "Đi đi, đừng quan tâm làm gì" nhưng thật sự nàng không muốn điều này xảy ra chút nào cả. Nàng quyết định "Nhặt kiếm lên và đi vào rừng thẳm" Nàng sẽ đi tìm, bất kỳ ai quen nàng mà nàng có thể nhớ nơi chốn người ta từng qua. Nàng đi, nhanh và hoảng hốt. Mắt nàng đã thôi không còn nước mà tập trung cao độ. Nàng không còn ý muốn chui vào một góc tránh đời, tránh người mà chỉ mong gặp người và vui với đời.

Nàng thấy phố xá vẫn đông đúc lắm mà, hay là mọi người rủ nhau đi chơi hết cả rồi? Bố mẹ nàng dắt em nàng đi đâu mà không đưa nàng đi cùng nhỉ? Nàng cố gắng nghĩ một cách tích cực hơn, điện thoại của các bạn hết pin, mất sóng hay đơn giản là ngủ ngon quá trong tiết trời se se lạnh mà không thèm nghe điện thoại. Nàng bước nhanh hơn, chưa thấy ai có nhà cả. Cuối cùng, nàng quyết định đến một nơi đã quá quen thuộc.

Nàng thấy bóng người và một người con gái khác. Nàng mỉm cười, không phải ai cũng dễ dàng biến mất như bong bóng xà phòng, chỉ là không tìm thấy ở một nơi nào đó thôi. Nàng thở phào nhẹ nhõm, không hiểu sao nàng không còn đau như trước nữa. Ừ thì, là một lần lướt qua đời nhau, mình cũng phải sống tốt cuộc đời của mình thôi chứ nhỉ?

Nàng quyết định quay về nhà và làm những món thật ngon cho bản thân, cho gia đình. Bao lâu nay nàng đắm chìm trong nỗi buồn của riêng mình mà quên mất bao điều khác quan trọng. Bao lâu nay nàng chỉ mong quên đi tất cả để đỡ đau khổ hơn nhưng bây giờ nàng đã hiểu được rằng "tất cả" là một thứ quá lớn, thà nàng đau với những gì còn nhớ, hơn là không thể nhớ bất kỳ cái gì.

Cảm giác đó đớn đau hơn nhiều lắm! Cuộc đời không nên là đáng sống vì một người, mà nên vì mình và biết bao người thương yêu khác. Nàng sẽ không bao giờ gắt gỏng, đòi người khác biến mất đi như ngày trước nữa. Như thế, thiếu vắng lắm!

Nàng mỉm cười, lòng nhẹ bẫng, nàng ngả mình vào khung cửa sổ, thưởng thức ly cafe của riêng mình. Tiếng mở cửa, bố mẹ nàng đã về rồi đấy. Nàng với cây bút, viết một dòng thật đậm: "Đừng bao giờ ước mình quên đi tất cả, hãy ước mình luôn còn chút gì để nhớ".

Gió đang khẽ đu đưa, mơn man từng ngọn tóc, nhẹ nhàng ngân nga giai điệu của cuộc đời...

Vài nét về blogger:

0--1

Liên hệ xóa tin: [email protected]