Cậu ấy nói tiếp:
“Hiếm ông bà nào không chiều cháu. Tình yêu ấy gần như là mù quáng, họ
có thể dễ dàng nghiêm khắc với con mình, còn với cháu thì không. Chị em
mình sau này khéo cũng thế vì tuổi già sợ cô đơn, có lũ cháu quây quần
lại cứ quát mắng thì đứa nào muốn đến gần.
Như con nhà em tiếng
là đi trẻ thật nhưng mà cũng vô kỷ luật lắm. Mưa không đi học, nắng
không đi, ốm thì đương nhiên được ở nhà, chưa kể hôm nào ông thích lại
giữ ở nhà chơi với ông cho vui. Vậy là một tháng số ngày đi học chỉ đếm
được trên đầu ngón tay.
Từ bé đến giờ khóc
chưa được 5’ hết ông lại bà dỗ dành. Nó mới gần bốn tuổi mà bao phen vợ
chồng em phải lắc đầu, bó tay vì cứ nói một đằng nó làm một nẻo, phải
theo ý nó, không thì giãy giụa, lăn ra hờn khóc bằng được thì thôi”.
Chị im lặng vì thấy
giống con nhà mình quá và không còn thấy tự hào, yên tâm tểnh tềnh tênh
được ông bà nỏ nom trông con hộ nữa. Dường như ông bà và cả bố mẹ đều
khó lòng nhận biết con mình ngoan hay chưa. Chị nghĩ rằng mình phải
dành thời gian để định hướng lại suy nghĩ, phân tích cho ông bà hiểu,
cây non mới dễ uốn và không phải lúc nào chiều cháu cũng là tốt.
Để làm được trước
hết, chị cần tìm được đồng minh chồng. Chị quyết tâm cứng rắn và dọa
chồng không rèn được thì đứa sau chị sẽ dọn ra riêng, chịu vất vả một
chút còn hơn là bất lực nhìn con lớn lên không theo “lề phải” và cách
giáo dục của mình.
Đang loay hoay tìm cách thì đợt đó mẹ chồng nhờ chị chở về quê thăm dì của mẹ đang bệnh, nằm liệt gường.
Vừa lọ mọ đến cổng
thì thấy một đám con nít đang đứng chơi. Lũ trẻ nhem nhuốc giương mắt
lên nhìn chẳng chào, thằng bé độ ba tuổi ra dáng “đàn anh” đến quát:
“Sao mày dám vào nhà tao?”, mẹ chồng chị trố mắt, hai người tiến vào
hỏi thăm ông Thuận là con của dì. Nó lại tiếp tục gân cổ lên: “Mày có
muốn tao đập chết không?”. Cậu từ trong nhà chạy ra nghe thấy những lời
hỗn hào vậy nhưng vẫn bô bô nói cười và chỉ đuổi bọn trẻ ra sân chơi
kèm giọng nói bình thản như đã quá quen với thái độ của chúng: “Cháu
nội em đấy, bọn quỷ sứ”.
Hai mẹ con ngỡ ngàng
đi vào buồng thăm dì, biếu mấy đồng và đặt hộp bánh lên cho bọn trẻ,
chả biết có “mật thám” ở đâu báo mà bốn, năm đứa ùa vào, xông đến hộp
bánh xé tơi tả, chia nhau không đều còn cấu chí, chửi bới và khóc lóc,
chị giận sôi máu, nếu ở nhà chị hẳn mỗi đứa đã được một phát vào mông,
nhưng chị còn giận hơn trước sự bình tĩnh của cậu: “Cái lũ này, đã xin
bà chưa?”
Đến bữa ăn mới gọi là
kinh hoàng, mẹ con chị đã nhất quyết từ chối mà vẫn bị kéo xuống ngồi
dưới mâm. Có ba đứa trẻ ăn cùng thôi mà mâm cơm bị dùng đũa ngoắng loạn
cả lên, gắp món này nhưng không thích lại vứt trả vào đĩa, người lớn
chắc thấy bình thường nên chỉ nhắc mấy câu chiếu lệ rồi thôi.
Trên đường về chị thủ
thỉ với mẹ chồng: “Bọn trẻ nhà cậu sống tự do mẹ nhỉ?”. Bà không còn
nói câu quen thuộc “Kệ, nó còn trẻ con” nữa mà bà nói xối xả: “Mất dậy
chứ tự do gì chúng nó”.
Chị cười thầm rồi nói
tiếp: “Thấy cậu có vẻ quen với cảnh ấy nên chẳng thấy phản đối gì, chứ
con cũng thấy gai mắt quá! À, hôm đứa bạn con đến chơi cũng góp ý là
Nhím nhà mình hơi tự do, đòi gì ông cũng cho, lại chẳng thèm chào khi
khách đến nhà…”. Mẹ chồng như tỉnh ra hỏi “Thế à?”, lát sau thì nói:
“Phải chỉnh đốn lại ngay”.
Chị cùng chồng liền
đưa ra một số nội quy nhờ ông bà giám sát hộ như: Không được ăn kẹo
buổi tối, không ăn vặt trước giờ ăn cơm, có khách phải chào hỏi và từ
tốn trong ăn uống, khách cho quà phải xin đàng hoàng, họ về mới được
bóc ra. Khi bố mẹ mắng cháu, ông bà không được can thiệp…
Biết là khó nhưng vẫn
phải làm, nhớ lại bọn nhóc nhà ông trẻ, hẳn bà nội cũng rùng mình nên
có vẻ quyết tâm đưa nhóc nhà chị về “lề phải”. Đương nhiên rồi, gieo
thói quen, gặt tính cách mà!
Theo TSL (Dân trí)