-
Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Mới ngày nào tôi là một cậu bé lớp 3. Năm ấy tôi
tám tuổi và tôi chưa hiểu được như thế nào là lòng tốt. Đơn giản vì tôi thấy
những gì được gọi là lòng tốt trong sách vở và trong từng bài giảng của cô giáo
khác xa với những gì tôi bắt gặp ngoài cuộc sống.
|
Ảnh có tính chất minh họa |
Hôm ấy là một buổi chiều thật đẹp. Một buổi chiều ngày hai mươi chín Tết.
Không khí ngày xuân tràn ngập khắp phố phường. Nhà nhà nô nức, rộn ràng chuẩn bị
tươm tất cho một năm mới đang gần kề. Mẹ tôi cùng không ngoại lệ. Mẹ sửa soạn
lại gánh hàng để đem ra chợ bán kiếm ít tiền cho tôi may manh áo mới. Tôi đã háo
hức đi theo mẹ lên chợ bán hàng. Trong đầu tôi đã dần mường tượng ra một bộ quần
áo mới.
Có lẽ đó là điều dễ hiểu của một cậu bé lớp 3. Khi bóng chiều đã đổ dài trên
con phố mà lần đầu tôi đặt chân đến cũng là lúc câu chuyện về “lòng tốt” bắt
đầu. Có một cô cao, to - tuổi chắc cũng bằng tuổi mẹ tôi. Cô ấy đến mua một nải
chuối và một cành hoa hải đường. Sau khi mua hàng, cô ấy trả tiền và vội đi ngay.
Mẹ cất tiền. Tôi và mẹ tiếp tục đi bán nốt chỗ hàng kịp về kẻo trời tối.
Tôi bước được khoảng chục bước chân thì nhìn thấy ở lề đường một cái ví màu
nâu sẫm. Tôi chạy lại gần và nhặt lên. Không khó để nhận ra đây chính là
chiếc ví của cô lúc nãy mua hàng. Tôi vội vã chạy theo, lao về phía trước vì
trong tôi, lúc này đang là một bài học “Nhặt được của rơi tìm người trả lại” mà
cô giáo đã dạy.
Tôi đã đuổi kịp và đưa ngay cho cô ấy chiếc ví tôi vẫn giữ chặt trong
tay từ khi lượm được. Cô ấy cầm ngay lấy chiếc ví, nhìn tôi bằng một ánh mắt
nghi ngờ, vội vã mở ngay chiếc ví ra đếm lại tiền. Rồi không một lời cảm ơn,
cô ấy quay ngoắt đi về phía trước.
Lúc này, trong đầu một cậu bé lớp ba như tôi không còn lạ những bộ quần áo
sặc sỡ, không còn là những bài học về lòng tốt mà cô giáo dạy. Những cử chỉ và
hành động của cô ấy như xé toang khái niệm “lòng tốt” trong tôi.
Với tôi, lúc này chỉ là vô vọng, là mất niềm tin, tôi òa khóc nức nở trong
lòng mẹ….
Mười năm sau...
Tôi đã là một cậu thanh niêm 18 tuổi, đang học lớp 12. 18 năm đã
đủ để tôi hiểu ra nhiều điều, một trong số đó là “lòng tốt” – khái niệm mà tôi
cứ ngỡ không bao giờ định nghĩa được sau câu chuyện mười năm về trước.
Một ngày,
tôi đi đến trường học như bao ngày khác. Nhưng ngày hôm đó rất đặc biệt đối với
bản thân tôi. Trên đường đến trường, tôi bắt gặp một em nhỏ khoảng lớp 1, lớp 2
đang lững thững đeo chiếc cặp to hơn người đến trường. Ở nông thôn như tôi, các
em ấy thường phải tự đến trường vì cha mẹ còn bận rất nhiều công việc. Tôi đi
chậm lại rồi dừng xe.
- Em có muốn đi nhờ không, lên đấy anh đèo?
- Dạ có ạ!
Cô bé nhẹ nhàng đáp. Tôi lai em ấy đến cổng Trường tiểu học Giới Phiên. Tôi
dừng xe cho em xuống. Và một điều làm tôi ngỡ ngàng. Một em bé nhỏ nhắn, xinh
xắn đội cái mũ tai bèo đứng ngang lưng tôi, xuống xe và đến trước mặt tôi khoanh
tay và nhẹ nhàng nói: "Em cảm ơn anh ạ. Anh đi cẩn thận nhé!"
Rồi bé đi vào trường cùng bạn. Lúc ấy, tôi như điếng người đi. Trong người tôi
có điều gì đó nghẹn đắng lại. Thì ra hai chữ “lòng tốt” mà tôi đã không định
nghĩa được từ ngày ấy lại đơn giản đến thế….
***
Sắp bước vào cuộc đời với bao ngang trái bao nhọc nhằn khó khăn phía trước,
tôi lại có thói quen chiêm nghiệm về những gì đã qua.
Hai câu chuyện nhỏ trên
trong cuộc đời tôi có lẽ ai đó cũng đã từng trải qua. Tôi nghĩ ngợi một chút và
thấy “lòng tốt” đơn giản quá! Đó chỉ là những cử chỉ quan tâm, yêu thương. Đó
chỉ là những việc làm tốt, ý nghĩa.
Tôi cũng nhận ra rằng kiến thức sách vở là đúng nhưng thực tế cuộc sống đôi
khi lại là ngang trái và không như vậy. Có lẽ, cô đánh rơi chiếc ví kia đang vội
vã với vòng quay hối hả của cuộc sống mưu sinh, với tiền tài và danh vọng nên
khái niệm “lòng tốt” sẽ khác chăng?
Có lẽ một em bé lớp 1 biết cảm ơn và quan tâm người khác lại khiến cho ta cần
nhìn lại bản thân chăng?
Tôi nghĩ rằng dù ở đâu, làm gì, sống trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa, con
người ta hãy sống đúng nghĩa với hai chữ “ lòng tốt” từ những việc làm nhỏ bé
nhất, như thế bạn sẽ có “Một đời đáng sống” và “Không khỏi ân hận vì
những dĩ vãn ti tiện và hèn đớn của cuộc sống… vì những năm tháng đã sống hoài,
sống phí….”
- Nguyễn Thành Công (Câu lạc bộ Thơ Văn, Trường THPT Hoàng Quốc Việt thành phố Yên Bái)