Hạnh phúc không có công thức chung

Chị tôi lấy chồng ở tuổi 45. Năm 27 tuổi, chị đưa bạn trai về nhà. Anh 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học. Ba mẹ tôi bật cười như chứng kiến trò đùa ngớ ngẩn.

0

Rồi trong đám cưới của tôi, chị gặp, sau đó yêu người bạn cùng lớp tôi. Mối tình kéo dài được ba năm thì chấm dứt vì ba mẹ tôi nhất định không đồng ý chàng rể ít tuổi hơn con gái mình. Từ đó, mỗi khi có người ngấp nghé chị, điều đầu tiên gia đình tôi quan tâm là tuổi tác. Con đường của tình yêu thật lắt léo, người mà ba mẹ tôi thấy xứng đôi vừa lứa thì chị dửng dưng, và ngược lại.

Có lần chị nói, mai mốt sẽ xin một đứa con của vợ chồng tôi về ở cho vui cửa vui nhà. Dường như chị chẳng còn nghĩ đến chuyện yêu đương nữa.

Ba mẹ tôi qua đời vì tai nạn giao thông, chị em tôi đưa tro cốt của ba mẹ vào chùa. Sau mấy tuần thất, chị tham gia luôn vào hội từ thiện của chùa. Cuối tuần chị không đến nhà tôi ăn cơm và chơi với mấy đứa cháu như trước nữa. Chị thường xuyên có mặt trong những chuyến đi tặng quà cho người nghèo khó. Có lần điện thoại cho chị, trả lời tôi là giọng đàn ông trầm ấm: chị của em đang bận tay chia quà cho các em nhỏ.
 
Anh ấy 40, ít hơn chị năm tuổi.
 

Người ta nói đàn ông 40 mà chưa một lần có vợ chắc tính khí khó chịu lắm. Với bạn trai của chị tôi thì điều này hoàn toàn khác, anh vui tính, hài hước, lại khéo tay. Nhìn thấy hộp sữa con tôi vừa uống xong, anh rút ống hút ra, vặn xoắn một lúc là tạo được con dế hoặc con cào cào ngộ nghĩnh khiến các con tôi rất thích thú.

Tôi mừng cho chị nhưng cũng thấy phân vân, không thể không nghĩ điều này điều kia. Tôi không muốn chị một mình mãi nhưng tôi cũng không muốn chị đau khổ nếu lỡ mai kia… Nhưng, ngay cả những cô vợ xinh đẹp, trẻ măng cũng có khi phải khóc kia mà, tôi tự nhủ với mình.

Tôi vẫn ngại ngần, có cả nỗi ngại dư luận cười chê. Lại tự trách mình ngại dư luận hơn thương chị đơn độc sao?

Chị ngập ngừng nói: “Nếu em buồn thì chị sẽ không...”. Nặng lòng với trách nhiệm đột ngột chị vừa trao cho mình, tôi phản ứng: “Nói vậy là chị chưa yêu. Thật sự yêu thì chị chẳng sợ ai buồn ngoài người chị yêu ra”. Nói xong mới thấy mình nói như sáo. Hai chị em ôm nhau khóc. Có lẽ cả hai đều có một nỗi sợ mơ hồ nào đó. Rồi tôi hiểu ra, nỗi sợ đó không dành riêng cho chị tôi, mà ngay cả những cặp cân xứng nhất cũng không tránh được. Hạnh phúc lứa đôi không dễ dàng và không hề có công thức chung.

Tôi lau nước mắt cho chị, cho mình và mỉm cười: “Chúc anh chị hạnh phúc”.

Theo Nguyên Hương
PNO
0--1

Liên hệ xóa tin: [email protected]