Internet - khoảng cách trong tầm tay

Cáp cắm vào nguồn! Wi-Fi bật nút mở! Thiết bị 3G đươc kết nối. Đèn nhấp nháy. Tiếng click chuột tách-tách. Và thế là bắt đầu hành trình những bức hình, nốt nhạc, những tập tài liệu dày cộm...

15.5631

Thư gửi mẹ!

Ngày xưa, khi còn bé, con vẫn tò te tới chỗ cất điện thoại bàn để bập bẹ: “Alo”, mỗi lần chuông điện thoại reo. Và ngẩn người khi nghe giọng một ai đó ở đầu dây bên kia. Cứ ngỡ như, cái giọng ấy phát ra từ đâu đó góc phòng… Để rồi lớn lên một tí, vẫn chưa thể hiểu nổi, tại sao ở những khoảng trời rất xa, người ta có thể trò chuyện đơn giản như vậy!

Lúc bước chân vào tiểu học, ngày khai trường mẹ cho chụp một kiểu ảnh. Chỉ biết tròn xoe mắt nhìn vào ống kính rồi chợt nghe tiếng tách liền kề sau tiếng đếm: 2… 3! Chờ đợi mỏi mòn trong hai ngày, hình ảnh cậu bé sáu tuổi ngây ngô đeo chiếc cặp táp nhỏ hiện rõ từng chi tiết trên một mảnh giấy cứng. Chỉ dám chạm nhẹ vào mà hỏi: “Là con đó hả mẹ? Sao con lại nằm ở trong đó?”.

Rồi thời gian cứ đi qua, con lớn lên cùng những điều bỡ ngỡ. Con thắc mắc đủ thứ. Nào tại sao từ những con phím trơ, màn hình lại hiện chữ, từ những con chữ hữu hình nhưng mơ hồ không chạm được, lại cho ra đời những trang giấy y chan như nó - lúc nằm trong máy tính. Tại sao con có thể xem hình ảnh của chị Hai, dẫu rằng chị đang ở rất xa. Tại sao chị có thể lẻn vào được cục sắt ấy - máy tính và cười nói với con? Tại sao và tại sao?

Lúc con cầm trên tay chiếc điện thoại di động đầu tiên trong cuộc đời. Anh Hai nói muốn tặng con một ca khúc hay làm nhạc chuông. Anh bảo bật Bluetooth lên… Khi con vẫn đang chưa hiểu gì về cái cụm từ ấy, về cái biểu tượng giống hai chiếc răng màu xanh thì khúc nhạc dạo sập sình của bài hát đó đã vang lên trên máy của con. Lẽ nào nó đã chạy xuyên qua không trung? Lẽ nào những nốt nhạc đã nhảy múa vô hình trong không khí? Thật thú vị và kì bí…

Bước chân vào Đại học, con ôm trong mình chiếc laptop mỏng tanh. Và mẹ biết không, chiếc laptop ấy, cùng công cụ kết nối thế giới hữu ích - Internet đã là cả một thế giới và cả một kho tàng kiến thức rộng lớn… Nó trả lời cho con những điều thưở ngây ngô con thường hay thắc mắc. Nó giúp con tìm lại những gì đã lạc mất: những người bạn, những mối quan hệ và cả chính con. Một góc kí ức ngày xưa  của con cũng đang nằm trong đó (laptop) và trên đấy (Internet) qua những khung ảnh nhỏ đấy mẹ ạ!

Mẹ thân mến, thế giới này giờ đây hẹp lắm.Thế giới hiện đại lên trong từng phút trôi qua. Có lẽ vì vậy mà ước mơ lên cung trăng giờ chẳng còn là điều viễn vông. Mọi thứ trong tầm tay, tương lai trong tầm nhìn. Tri thức không biên giới và những dòng cảm xúc không chật ém như xưa. Thế giới của Internet! Lúc xưa có cáp tải, nhưng rườm rà, vướng víu dây nhợ. Lúc xưa có Wi-Fi nhưng chập chờn, le lói. Lúc xưa thế giới đến với nhau cũng-nhanh-và-cũng-rộng nhưng dường như nó còn phải có điều kiện đi kèm… nào là vùng thành thị, phát triển, nào là khu hiện đại, đông người… Song nay thì khác rồi mẹ ạ! Thế giới được phủ sóng Internet rộng rãi. Đó là chưa kể, thế giới giờ còn nằm trong một thiết bị cầm tay. À mà không, trong lòng bàn tay: 3G…

Cáp cắm vào nguồn! Wi-Fi bật nút mở! Thiết bị 3G đươc kết nối…Đèn nhấp nháy. Tiếng click chuột tách-tách. Và thế là bắt đầu hành trình những bức hình, nốt nhạc, những tập tài liệu dày cộm, những cuốn sách ngổn ngang chữ và màu… tung tăng bay nhảy, leo núi, vượt đèo, băng qua đại dương… Không chập chờn, đứt quãng. Đó là nhờ Internet mẹ ạ!

Thế nên, mẹ cứ an tâm mỗi lần con xa nhà nhé! Vì cho dù con có đang ở một góc tối hay đang ở một nơi nào xa lắc xa lơ, có đang ở bên nửa cầu kia của thế giới, con sẽ chứng minh cho mẹ thấy, con vẫn sống tốt bằng cách: con sẽ lại lẻn vào máy tính thông qua một thiết bị thu hình, nằm trong đó, để cục sắt mã hóa con thành những file đặc biệt, rồi thì nó sẽ gửi con đi trong từng đợt sóng mang tên Internet. Để con về với mẹ của con…

Nguyễn Minh Chính

 
 
0--1

Liên hệ xóa tin: [email protected]