Kế sách của ba người bệnh

Anh Cả Còi bỗng ốm liệt giường. Chú Chín Lủi lo lắng khôn cùng. Ngày đêm chú túc trực bên giường để lo lắng, thuốc thang cho con. Nhưng bệnh tình anh Cả xem ra vẫn không thuyên giảm.

15.6018
Quá lo lắng, chú chạy lo tiền bạc chở con vào bệnh viện. Nhưng bác sĩ cũng không định được bệnh, đành phải cho Còi nằm lại để theo dõi. Cạnh giường bệnh của Còi là một bác già suốt ngày ho sù sụ. Còi ớn quá xin chuyển sang chỗ khác nhưng cuối cùng lại bị nhét đúng vào giữa bác già và một ông cán bộ hom hem. Thôi, trời không chịu đất thì đất phải chịu trời. Còi nghĩ vậy nên không đòi đổi chỗ nữa. Nằm đúng nửa tháng, bệnh tình cả 3 người vẫn không thuyên giảm. Nhưng giờ đây họ đã trở thành bạn tâm giao. Một bữa, bác già hỏi Cả Còi: “Cháu bị bệnh gì mà như giả đò vậy?”. Còi ta lắc đầu buồn thiu: “Cháu cũng không biết. Tự dưng nó như vậy”. “Trước đây bác là giáo viên dạy môn tâm lý. Cháu thử kể chuyện gì đã xảy ra trước khi cháu ngã bệnh để bác đoán xem cháu bị bệnh gì... Hãy nghĩ đến chuyện gì ám ảnh mình nhiều nhất”. “Cháu nhớ rồi - Còi bỗng kêu lên- Cháu đổ bệnh ngay sau cái hôm lên họp trên quận đoàn”. “Vậy à? Cuộc họp đó bàn chuyện gì?”. “Dạ, họ giao cho tụi cháu chỉ tiêu 100% nhi đồng được tập hợp sinh hoạt Sao; 100% thiếu nhi được kết nạp Đội... Cháu là tổng phụ trách đội mà”. Bác giáo già chưa kịp đoán bệnh thì ở giường bên cạnh, ông cán bộ đã ôm ngực lên cơn. “Này, bác bị làm sao vậy? Có cần giúp gì không?”. Đáp lại nhiệt tình của bác già, vị cán bộ nọ chỉ lắc đầu. “Chỗ anh em với nhau, bác đừng ngại. Bác bệnh làm sao mà lại vào đây? Bác nghỉ hưu lâu chưa?”. Ông cán bộ giãy nảy: “Ai nói tôi nghỉ hưu? Tôi mới có 35 tuổi...”. “Trời đất! 35 tuổi gì mà trông... già chát vậy? Hay là chú mang tâm bệnh?”. “Có lẽ bác nói đúng. Tháng trước, thủ trưởng bảo tôi làm báo cáo chỉ số hài lòng của người dân. Tôi đi đâu cũng nghe dân chửi nhưng sếp lại ép ghi chỉ số hài lòng là 100%. Tôi thấy nhục quá nên lâm trọng bệnh...”. Nghe đến đây, bác giáo già thở dài: “Chúng mình đồng bệnh tương lân. Tôi là hiệu trưởng. Vì sợ uy giám đốc sở nên ép giáo viên bằng mọi cách phải cho 100% học sinh lên lớp nên có em học tới lớp 6 vẫn chưa biết chữ. Vừa rồi báo chí đăng, tôi cũng vì nhục mà mang bệnh...”.

“Hay là chúng mình thử hiến kế để dẹp nạn chạy theo thành tích, dối trên lừa dưới ấy?”- bác giáo già bỗng đề nghị. Ba người bèn lấy giấy và viết vào đó kế sách của mình. Khi mở ra thì thật bất ngờ: Cả 3 tờ giấy đều ghi: “Hãy cắt hết lưỡi bọn nói láo”.

Bút Chì
0--1

Liên hệ xóa tin: [email protected]