Không phải cứ sống tốt là có được hạnh phúc

Em sống là 1 người bình thường thôi, trân trọng những lo toan mà anh đang giành cho hai mẹ con và cả gia đình, nhưng không yêu và tin một cách trọn vẹn nữa, sống cho mình nhiều hơn. Em biết anh buồn, nhưng em là như vậy, thà không có được tình yêu của anh còn hơn phải chia sẻ với một người khác, cứ mặc định nghĩ mình là một người đàn bà không được chồng yêu thì cảm giác của em sẽ nhẹ lòng hơn hẳn khi nghĩ đến cái tình của anh với một người khác.

0

Tôi nói với anh “cái gia đình này em vẫn muốn giữ, vẫn chăm anh và con chu đáo và đối xử với anh thật dịu dàng. Nhưng nếu anh không từ bỏ cái thói quen tán tỉnh lung tung và cắt đứt quan hệ với người yêu cũ thì xin lỗi anh, từ giờ anh quen ai, yêu ai làm gì tùy thích, em chẳng quan tâm nữa. Em cho anh sống thoải mái như thời thanh niên mà vẫn có con, có vợ lo cho mình chu đáo nhưng với một điều kiện anh không được phép động vào em”.

Cái cảm giác mà em đang có bây giờ thật sự nặng nề, em đã nghĩ rằng mình may mắn và hạnh phúc lắm khi yêu và lấy được anh, dù hơi vội vàng một chút nhưng anh đã sống rất có trách nhiệm với em và con và cả gia đình, anh đã từ bỏ chỗ làm cũ, rời xa gia đình vì thông cảm cho hoàn cảnh của em mà chịu đi ở rể. Nhìn anh lụi cụi chăm chỉ làm việc gây dựng kinh tế sau khi hết giờ ở cơ quan, nhìn những ngày chủ nhật anh tất bật sớm tối em đã nghĩ em đã khéo chọn người để cùng đi chung với mình trong cuộc đời.

Cái ngày mà em vô tình vào face của anh và biết được anh vẫn từng ngày nhắn tin hỏi han và nói lời yêu thương với tình yêu cũ, đòi đón cô ấy nếu cô ấy nhỡ xe lúc 3h sáng, trái tim em như tan ra thành từng mảnh.

Cái ngày mà em vô tình vào face của anh và biết được anh vẫn từng ngày nhắn tin hỏi han và nói lời yêu thương với tình yêu cũ, đòi đón cô ấy nếu cô ấy nhỡ xe lúc 3h sáng, trái tim em như tan ra thành từng mảnh. Niềm tin là thứ dễ đổ vỡ nhất trong trái tim em đa cảm yếu đuối và mong manh. Em đã tin rằng anh yêu và chỉ có hai mẹ con em, là động lực là hạnh phúc để anh cố gắng và sống tốt trong cuộc đời này.

Ngày hôm đó em nhập viện vì sức khỏe không được tốt, cánh tay nát bươm vì những vết tiêm và truyền nhưng em vẫn xin ngoại trú vì công việc nhiều. Mỗi lúc chạy xe trên đường đi làm về em vẫn một mình nức nở khóc khi nghĩ đến đứa con mà hai người từng có với nhau, đến những oán hận xỉ và mà cô ấy trút hận lên anh khi bắt buộc phải phá bỏ, cô ấy hỏi đến con mình rằng có giống anh không, anh không dám trả lời là vì sự thật nó giống anh như một bản sao hoàn chỉnh. Thế mà anh từng thổn thức nói em là người đàn bà đầu tiên, thế đứa con ấy là khi nào được chứ, là khi em đã là vợ anh được anh được anh chăm sóc từng bữa ăn tẩm bổ hay là lúc em bụng bầu khệ nệ mang thai và sinh con cho anh? khẩu trang đeo và kính che, em cứ thế nức nở khóc với mớ suy nghĩ hỗn độn tự mình suy diễn mà chẳng biết nên hỏi thẳng anh hay không

Cuối cùng thì anh cũng thú nhận nhưng khẳng định là từ trước khi quen em, sau ngày yêu em anh không có một ai khác. Nhưng dường như có một điều gì đó thiêng liêng đã đổ vỡ mất rồi. em không muốn nhắc đến nhưng mỗi lần anh chê em điều gì đó cảm giác ghen tuông uất ức lại ùa về, em luôn mặc định một suy nghĩ vì anh còn luyến tiếc người ta nên chẳng bao giờ anh thấy hài lòng hay dễ chịu về em cả.

Chồng của em à, em đã sinh con trai cho anh rồi, đã thu vén hết mức để vừa nuôi con nhỏ vừa nuôi chồng học xong đại học rồi, đã cùng chồng trả hết những nợ lãi mà ngày chưa có em anh vay để đi học rồi, đã nhờ bác xin cho anh một chỗ làm gần nhà thay vì phải chạy xe hơn hai chục cây số rồi. Đã hiếu nghĩa với bố mẹ anh, đã có mối quan hệ thân tình với anh chị em ruột anh. Em đã cố tươm tất nhà cửa, nuôi con khỏe mạnh, đã cố chăm sóc bản thân mình trong trạng thái việc nhiều, con nhỏ. Em đã cố gắng hết mình rồi chồng yêu ạ vậy mà anh vẫn chưa hài lòng để giành cho em một trái tim yêu trọn vẹn thì xin lỗi anh, em không còn muốn cố gắng nữa.

Ngày mai em sẽ có những chiếc váy mới, sẽ trang điểm thật đẹp, sẽ đi chơi với bạn, đi ăn nhiều hơn với các chị cùng cơ quan. Em chẳng quan tâm anh nhắn tin hay trêu đùa ai nữa, em sẽ sống cuộc sống của em như thời còn son rỗi có chăng là một chút thay đổi nho nhỏ là em có thêm cậu con trai bé nhỏ và một ông chồng phải chăm sóc. Và em sẽ thay đổi niềm tin rằng, mình cứ tốt, mình cứ cố gắng là mình sẽ hạnh phúc.

Em sống là 1 người bình thường thôi, trân trọng những lo toan mà anh đang giành cho hai mẹ con và cả gia đình, nhưng không yêu và tin một cách trọn vẹn nữa, sống cho mình nhiều hơn. Em biết anh buồn, nhưng em là như vậy, thà không có được tình yêu của anh còn hơn phải chia sẻ với một người khác, cứ mặc định nghĩ mình là một người đàn bà không được chồng yêu thì cảm giác của em sẽ nhẹ lòng hơn hẳn khi nghĩ đến cái tình của anh với một người khác.

Viết cho những ngày buồn đã qua

0--1

Liên hệ xóa tin: [email protected]