Tuy bình dân nhưng nơi đây không thiếu những vị khách giàu có và cả những tay anh chị lừng lẫy trong giới giang hồ như Đại Cathay, Lâm Chín Ngón, Năm Cam, Dũng ĐaKao, Huỳnh Tì… trở thành khách hàng thường xuyên.

Tứ đại thiên vương hội tụ
Sập tối đám ma trơi lại tụ tập lấy vị trí trải chiếu chờ khách, đợt đầu tiên là quý ông chuẩn bị đi chơi đến giác hơi đấm bóp để lấy phong độ sau ngày làm việc hoặc chơi thể thao quá sức. Làm suất này hơi mệt vì khách hàng còn tỉnh rụi phải đấm, bấm cho tới, vả mồ hôi mới có tiền. Họ còn chưa say nên cũng đừng hòng có thêm tiền boa, trả đúng giá.
Tứ Đại thiên vương của giới giang hồ thường xuất hiện ở suất này, Đệ nhất vị là Đại Cathay luôn đi cùng Lâm Chín Ngón và Năm Cam. Lâm có trách nhiệm cảnh giới đề phòng đám giang hồ Chợ Lớn làm ẩu, còn Năm Cam, khi ấy còn là thằng nhóc ét cầm theo cái ghế đẩu để ngồi nghe Đại trút bầu tâm sự sau khi bị Cô Ba (thuốc phiện) đưa vào tiên cảnh. Đại rất thích nói chuyện với Năm Cam trong tình huống này còn bình thường thì hay bẹo tay chú nhóc lanh lợi.

Ảnh minh họa
Anh Đại đang thiu thiu ngủ thì đám Mã Thầu Dậu tới, thấy anh Đại chúng cởi dây nịch quất , anh dùng ghế đẩu đánh lui được tốp đầu thì anh Lâm nằm cách đó mấy chiếu chạy tới đánh bật tụi nó. Có hai thằng bị rớt, tụi nó khiêng vô bệnh viện. Anh Đại phê Cô Ba nên vẫn tiếp tục nằm… Khi lên Quốc Tế anh Lâm mới kể lại, từ đó đi đâu anh Đại cũng kêu anh theo… Đây là lần thứ hai anh cứu anh Đại, lần bên quận 4 anh Đại đang nhậu thì bị tấn công may mà có anh đánh tháo…
Lâm Chín Ngón cũng kể như Năm Cam, tuy có một vài chi tiết không trùng khớp.
Nhà Văn Đam San, sau này làm việc ở Báo CA TPHCM nói:
-Tối tối anh hay ra Lê Lai giác hơi và quen biết với mấy nhà văn trước giải phóng, nhân vật giang hồ Dũng Đa Kao cũng đã gặp họ ở đây và kể lại câu chuyện cuộc đời mình. Duyên Anh từ cảm hứng này đã viết một loạt sách ăn khách như Dũng ĐaKao, Quyên Tân Định, Vết thù trên lưng ngựa hoang, Giấc mơ một loài cỏ… Nguyễn Thụy Long cũng ra đây lấy cảm hứng viết Loan Mắt Nhung…
Đam San kể tiếp:
-Ca sĩ phòng trà, đám cải lương cũng tụ tập về chợ giác hơi khi đóng màn nhung…
Đó là suất 2, đám thợ thoải mái hơn vì khách hàng loại này hiền,giác hơi xong là 2 mắt cụp xuống ngủ,đấm bóp nhẹ nhàng tiền bo nhiều, thằng nào dẻo miệng kể chuyện đời thương tâm một tí là mấy ổng bả móc hết tiền cát xê ra cho. Người nghệ sĩ thật lạ, diễn được tất cả mọi vai, anh hùng tiểu nhân, trung thần gian nịnh… tinh tế đến từng nụ cười khóe mắt nhưng khi đóng vai của chính mình lại bị mấy thằng nhóc gạt lên gạt xuống lấy hết tiền và cả nước mắt.
Trường đại học hè phố
Những ngày đầu tiên lên TP tìm việc làm tôi đã học nghề tại đây. Khi tay nghề đã cưng cứng tôi dạt về khu Bình Thạnh, Bến xe miền Đông hành nghề. Dù đã hàng chục năm nhưng hình ảnh đám thợ giác hơi cũng không khác gì hiện nay, chiếc xe đạp, tráp gỗ đựng đồ nghề và mấy cái thẻ bài lắc kêu lèng xèng.
Mở hàng là một tên to béo dị thường, chắc cũng trên 100kg, hắn nhắc chiếc xe máy bỏ qua một bên nhẹ nhàng như ta cầm chén ăn cơm. Mệt đây, phải đấm cật lực là cái chắc! Nhưng không phải, tên khổng lồ lại sợ đau, mạnh tay một chút là hắn lại la oai oái. Xong:
-Không có tiền bạc gì đâu nghe! Bà xã đi Bình Chánh bắt vịt chưa về không có chìa khóa, lấy đỡ nửa con vịt quay với mấy ổ bánh mì coi như tiền công đi! Mai mốt quay lại cho thêm.
-Dạ, cũng được.
-A Hoàn đâu vô chạn lấy vịt quay bánh mì đưa cho thằng này!
Ha, bảnh quá bây, nhà có a hoàn nữa? Nhưng không phải, A Hoàn là đứa con gái, con bé người nhỏ thó, rất lễ phép, dạ thưa đầy đủ, đưa vịt bằng hai tay.
Nghe mùi vịt tôi hưng phấn, đùa cái coi:
-A Hoàn đây rồi còn tiểu nhị đâu?
-Thằng Tiểu Nhị theo má nó bắt vịt rồi.
Bó tay luôn, chắc thằng mập cha này tên là Tửu Bảo?
(còn tiếp)
Hoàng Linh