Miền thương nhớ

Thỉnh thoảng qua nhà chị, mình lại bắt gặp những món ăn mà lâu lắm lắm rồi mẹ mình hay nấu, ví như món Cá nục kho thơm này nè. Ngày xưa trong bếp nhà mình bao giờ cũng có nồi cá nục kho. Con cá nục suông thì kho keo, con cá nục xồ thì kho thơm, con cá nục đốm thì nấu mẳn, con cá nục hấp thì chiên trước cho rám mình rồi kho ớt bột thiệt cay… Nồi cá này dứt là có nồi cá khác gối đầu, quanh năm như vậy … Thế nên con cá nục nó gần gũi với mình ghê lắm

15.6042

Vậy rồi mình đi lấy chồng. Nhà chồng không ăn cá biển, chỉ ăn cá trắm, cá chép, cá bông lau nuôi ở sông hồ nên mình dần dần mất đi một số món ăn quen. Nhiều lúc muốn kho nấu lại ngại ngần, nghĩ tới cách gẩy gẩy đũa, ăn lấy lệ miếng cá biển kho rồi đứng lên pha trà không nói câu nào mình lại thôi. Cái người ăn được mình cũng ăn được, còn cái mình ăn được chắc gì người đã mặn mà muốn ăn. Thôi thì vô bếp, làm sao cho cả nhà cùng vui thì làm…

Làm dâu, làm vợ, làm mẹ, mọi thứ cuốn vùn vụt. Thời gian đầu còn quay quắt, rồi từ từ cũng thôi, đến một lúc nhận ra cái vị ấm nồng của nồi cá kho ủ trong bếp chẳng giữ cũng tan tự bao giờ. Một sớm mai kia qua chị, đứng sững nhìn dĩa cá nục vàng ươm chị kho, miệng cười cười mà nước mắt muốn rơi. Nghẹn ngào nhớ ra hình như hơn 10 năm rồi mình không tự tay kho nồi cá nục nào nữa, dù mỗi lúc giỗ chạp, tết nhất về nhà, vẫn vô bếp lục tìm nồi cá nục mẹ để liu riu. Nói đơn giản thì thói quen của mình đã tự đổi thay và chọn lọc lại, còn nói hơi nặng lòng thì mình đã dần dần bỏ quên một (hoặc nhiều) niềm vui mà trước kia mình cứ ngỡ sẽ theo mình mãi mãi, thậm chí còn nghĩ nếu mình có con gái, nó sẽ tiếp tục tồn tại qua bàn tay con gái mình – như mình đã nhận lấy từ đôi bàn tay mẹ…

Trưa nay ra chợ thấy người ta mới xuống một thúng cá bạc má còn tươi roi rói, mình quyết định mua một ký đem về kho thơm. Cá bạc má mình ngắn và dẹp, không chắc lẳn như con cá nục nhưng thịt rất thơm, nếu kho lên ăn cũng giống giống cá nục vậy. Chỉ tiếc là không có thêm dĩa dưa cải muối chua giống bên nhà chị để chấm nước cá cho đúng kiểu miền Trung.

Nói cho cùng, ai cũng có một miền thương nhớ trong lòng. Miếng cơm, con cá, dĩa rau, trái cà … nó là một góc gia đình mình, can cớ gì phải bỏ đi khi lòng mình không thể bỏ. Phải không?

Dư Vị Yêu Thương

0--1

Liên hệ xóa tin: [email protected]