Nhưng khi xong việc thì lại cười phớ lớ, “vô duyên như quân Nguyên”. Không hẳn vì tai qua nạn khỏi, mà chỉ là vì khi toan rời khỏi đó, thì có một đôi được đưa vào. Chà, nàng thì bưng mặt khóc (đúng hơn là bưng mồm), còn chàng thì trông y hệt một tội đồ, lóng nga lóng ngóng! Mà làm sao mới được? Nàng đau, ú a ú ớ thì chớ, chàng không làm sao cũng không nói được nốt, là sao? Bác sĩ càng hỏi dồn, chàng càng hoảng. Cuối cùng, may sao, mình lại là người chẩn bệnh (à, riêng những vụ kiểu này, tớ là chúa nhạy cảm nhé): Khổ, trời ạ, lại “quân ta đánh quân mình” rồi! Món “cháo lưỡi”, thế mà cũng dễ ninh đấy nhỉ! Đôi môi kia, hẳn là mọng phải biết, đừng đùa!

Và quả nhiên là mình đoán đúng: Bàn tay, khi gỡ ra, thì than ôi là một hình ảnh đáng sợ, còn tệ hơn cả cái trán của con mình lúc nãy. Lưỡi, không biết đã… đứt chưa (và nếu thế, bằng chứng cuộc tình hiện nằm ở đâu, chết đấy!), nhưng chắc chắn là đã bị tổn hại khá nghiêm trọng (răng ơi là răng!). Mà than ôi, nhan sắc ấy thì trông cũng thường thôi nhỉ (hay khi đau, người ta không thể đẹp?). Còn sức vóc kia, tưởng là, cũng thường nốt? Không hiểu nổi thăng hoa đến nỗi nào mà nỡ gây ra cảnh “huynh đệ tương tàn, nồi da nấu thịt” như thế.

Chị bác sĩ, hẳn bị chồng chán (dù mặt khá xinh), bèn giở giọng ghen tị, cười bảo: “Ôi cái bệnh sang trọng quá cơ!”. Rõ là sang trọng! Chả bù cho mình, trải qua bao nhiêu “triều đại”, lưỡi vẫn… còn nguyên, là thế nào? Chả nhẽ đàn ông, bất quá, cũng chỉ hơn nhau ở chỗ: Răng sắc, hay không sắc? Mà cả chị bác sĩ kia, hẳn hoi là xinh xắn nhé, nhưng nghe cái giọng thì biết, lưỡi tận đến giờ cũng vẫn được bảo toàn mới khổ! “Đời một người con gái, ước mơ đã nhiều,… lưỡi đứt không được mấy…”, rõ nhục! Mới thấy, các giai nhà mình, hóa ra đều nhạt toẹt! Hoặc có thể, do mình ăn ở thế nào đó, không chừng, nên người ta mới không hết mình như thế…

À, nhân nói đến hết mình! Thề là hôm nọ (dạo này rất có duyên vào bệnh viện mới chết!), mình cũng vừa hết mình với một anh giai, mặt mũi xấu điên, nhưng được cái tự tin thì thôi rồi. Vừa gặp đã bắt gái lạ phải hết mình mới khổ: Đừng nói chuyện xống áo với chàng, tắt đèn cho đỡ ngượng ư - cũng không được nốt! Chụp X-quang kia mà, kín cổng cao tường, tranh tối tranh sáng có mà giết nhau à? Giờ mới hiểu cái câu “yêu nhau trong sáng, phang nhau trong tối” hóa ra là để nói về cái nghề này. Nghề gì mà sướng, bất kể lời đề nghị khiếm nhã nào cũng được đáp ứng vô điều kiện, ngay tắp lự, là như - thế - lào?

Mới biết, đàn ông, sướng khổ khôn lường! Cái anh làm được người yêu đứt lưỡi, hoặc, gặp phát là khiến được đàn bà “hết mình” luôn, cả hai trông đều loem ngoa loem nghoem, thế mà đời tươi phết! Chả bù cho ai yêu phải mình, lưỡi dai như đỉa thì chớ, hết mình cũng không hết nốt, thì sống kiểu gì?

Kiểu… cầm chừng chứ còn kiểu gì! Đến đâu hay đến đó, có nụ mừng nụ, có hoa mừng hoa? Nghĩ sâu nghĩ xa mà làm gì! Mà đấy, loáng cái đã hết năm rồi không! Sao mà nhanh thế được nhỉ? Những tờ báo tết năm ngoái rõ ràng là còn chưa kịp đọc hết, và giờ là một đống “bỏ thì thương, vương thì nặng” trong nhà. Một năm qua đi, rất nhiều thứ “bỏ thì thương, vương thì nặng” như thế.

Trên FB, đã thấy dân tình cấp tập chơi các trò trắc nghiệm (tội gì không thử!) xem ai là những người quan trọng nhất với họ trong năm qua. Hầu như đúng hết mới sợ (vì nói cho cùng, ai chả… quan trọng!). Nhưng cũng có một vài “vật thể lạ”, khiến thân chủ mắt tròn mắt dẹt: Ủa, cái đứa này mới quen kia mà, nào đã kịp “đưa nhau vào đời”, làm sao mà quan trọng nhất cho được?

Dù đôi lúc, biết đâu, quen lâu, thì mới là không quan trọng nữa.

Thế mà hôm qua, vừa nhìn thấy đâu đó một cái bài, mà chỉ cần liếc qua cái tít là phải lao chuột vào ngay: “Những việc bạn nên làm trước khi kết thúc năm 2013” (không khéo còn quan trọng hơn cả “Những cuốn sách nên đọc trước khi chết”). Thì được khuyên ngay một câu: “Hãy nói với những người đã có ảnh hưởng đến cuộc đời bạn rằng đối với bạn, họ quan trọng đến nhường nào”. Hừm! Cứ làm như phải nói thì mới biết đấy! Và mình quan trọng họ, đã chắc gì quan trọng bằng việc họ quan trọng mình. Khi người ta không còn quan trọng mình, thì có mà hô phong hoán vũ, cũng đừng mong thay đổi được tình thế. Bởi có khi không phải vì mình bớt quan trọng, mà chỉ vì cái tính người ta thế: Chả bao giờ quan trọng việc gì. Thế thì là chịu chứ gì! Không nhẽ làm “nàng Thu Cúc đi kiện”?

Và những nụ hôn qua quýt, chắc cũng vì chả quan trọng đấy mà! Có đâu như cái anh chàng vĩ đại kia, toàn tâm toàn ý toàn lực đến thế là cùng: Một là không, hai là cứ phải… đứt lưỡi, không thì nhạt mồm lắm!

Và khổ nỗi, không đứt lưỡi thì đừng mơ mà được chở đi cấp cứu!

Đấy, thế nên mới sống dở chết dở đây, kêu bằng giời!

[email protected]