Em đi qua mối tình
đầu với đầy những đắng cay và mất mát. Em không như những cô gái khác,
yếu đuối, khóc lóc hay muốn quyên sinh. Em luôn sống và sẵn sàng chấp
nhận mọi điều nếu đó là hậu quả do quyết định của em đưa ra. Sau cuộc
tình đó, em mất sự trong trắng và một điều thiêng liêng hơn thế: Quyền
làm mẹ!
Em đẹp, đẹp một cách
kiêu kì, cuốn hút tới mức khó cưỡng lại. Vì thế chưa bao giờ em có cảm
giác sẽ không thể chinh phục một ai đó. Dù dấu vết của lần yêu đầu với
một gã lừa phỉnh có vợ để lại trên gương mặt em nét u buồn nhưng nó
chẳng thế giảm đi sự hấp dẫn của em. Nhanh chóng thôi, em yêu một chàng
trai khác. Một gã thanh niên hồn nhiên, trẻ trung đến độ.
Vẫn là những nụ hôn
rực lửa tới cháy cả bờ môi. Vẫn là những vòng tay âu yếm và cả sự lãng
mạn hệt như tất thảy những đôi lứa yêu nhau khác vẫn có. Anh ta hứa sẽ
nhảy vào biển lửa, nếu cần, chỉ để có được em.
-Em đã không còn
trong trắng vì đã trao nó cho người yêu đầu. Kết quả của cuộc tình ấy,
em phá thai và thật đen đủi, em chẳng thể sinh con được nữa. Anh sẽ vẫn
lấy em chứ?
Anh ta thảng thốt, miệng lắp bắp: “Anh xin lỗi”.
Em ra đi, tìm một người đàn ông khác - một người dành cho em!
Cuộc tình thứ ba, em
yêu một người đi làm, chỉn chu, chững chạc và đứng đắn. Anh ta không vồ
vập, lãng mạn. Anh ta bảo em rất xứng đáng làm vợ. Vì em đẹp, giỏi
giang và khéo léo. Sự có mặt của em hẳn sẽ giúp cho cuộc đời anh ta
thêm tốt đẹp. Anh ta cũng nói sẽ dùng cả cuộc đời để bao bọc cho em.
-“Em không còn trong trắng và cũng không thể có con được nữa. Anh sẽ lấy em chứ?”
Không ngỡ ngàng như gã lần trước, anh ta có vẻ trầm ngâm, rồi khẽ lắc đầu. Em lại ra đi.
Em có thêm một hai
cuộc tình như thế nữa. Cuộc tình nào họ cũng coi em như báu vật nhưng
khi biết sự thật họ hoặc là tìm cách rút lui trong im lặng hoặc là tháo
chạy nhanh chân. Em vẫn tiếp tục đi tìm, tìm cho ra người đàn ông của
em.
Em gặp anh. Cái vẻ
ngoài chẳng mấy khi nói gì của anh làm em thích thú. Anh chưa bao giờ
khen em đẹp, cũng chẳng thừa nhận em giỏi giang. Anh chỉ nói một lời
“Anh yêu em”. Tuyệt nhiên không có những lời thề thốt và lên dây cót
cho tình yêu như những gã trước đó vẫn làm. Em thấy dường như anh còn
yêu em không bằng họ. Nhưng em vẫn nhận lời và lại nói những lời mà bao
cuộc tình khác em đã nói:
- Em không còn trong trắng và chẳng thể có con được nữa. Anh sẽ cưới em chứ?”
Anh giữ khuôn mặt bình thản đến khó hiểu:
- Anh không quan tâm những điều đó, mình cưới nhau nhé.
Cuối cùng thì em đã
có thể mỉm cười, để lại ra đi. Lần ra đi này em không tìm kiếm gì nữa
cả, vì đã thấy rồi, người đàn ông dành cho em, dù em không thể bên
người đó.
Theo Hải Âu ( Dân trí)