Người đàn ông không để dành cho em

TriThứcSống.com - Chuyện kể từ một đoạn hồi ức. Tình yêu kết thúc, hãy chỉ giữ lại ý niệm tốt đẹp mà thôi...

0

Chuyện kể từ một đoạn hồi ức. Tình yêu kết thúc, hãy chỉ giữ lại ý niệm tốt đẹp mà thôi

Em gói tình yêu thành một đoạn hồi ức,

Gửi anh vào thương nhớ của hôm qua.

Là anh, cô bạn cùng lớp của em nói thích anh, em gái em không hề che giấu sự ngưỡng mộ anh, bạn thân của em nhận xét anh là người đàn ông đáng mơ ước, đáng để em yêu.

Anh là mẫu đàn ông trong mộng của trăm ngàn cô gái. Anh sinh trưởng trong gia đình danh gia vọng tộc, mức thu nhập với nhiều con số, sống trong biệt thự xa hoa, đi xe hơi sang trọng, dùng điện thoại đắt tiền...Anh đẹp trai, tài giỏi...và, yêu em.

Anh là người đàn ông gia trưởng, bảo thủ và cố chấp, anh là người con trai từ khi sinh ra số mệnh đã buộc phải gắn với trách nhiệm không thể chối bỏ với gia đình, gia tộc anh, và rồi anh mang tình yêu của em tới một vùng trời xa thật xa.

Nơi anh đến mùa này có tuyết rơi, thành phố bên em trời còn đang đổ nắng. Khoảng cách một phần tư vòng trái đất, công việc bận rộn của anh, bài vở bề bộn của em, cả vòng xoáy của dòng đời vội vã như làn sóng cuốn phăng đi nhiều cảm xúc chất chứa trong em. Dẫu vậy, khi một mình bước trên đại lộ giữa hàng ngàn con người không quen, thường em sẽ muốn đưa mắt tìm xem con đường nào từng có bóng anh đi. Dù mệt mỏi thế nào, mỗi phút mỗi giờ em đều sẽ nhớ đến anh, bởi vì yêu, bởi vì em còn có thể làm gì khác hơn là đong đầy tình yêu bằng nỗi nhớ anh đến khôn cùng.

***

Em là cô gái đặc biệt nhất mà tôi từng gặp, và cũng là người con gái duy nhất mà tôi nghĩ mình có thể yêu, người con gái khắt khe với tôi một cách kì lạ. Em không ưa cái cách tôi nổi nóng với nhân viên của mình và bất kể ai khác, em nói tôi như thế thật ngạo mạn. Em hay không vui vì tôi mải lo công việc mà bỏ bê quên quan tâm đến em gái, em giận dỗi khi tôi cấm em ăn kem vào mùa đông, em nói ghét tôi làm việc độc đoán...cứ như là mỗi việc tôi làm mỗi lời tôi nói em đều thấy không thuận mắt không vừa lòng, cứ như thể em có thành kiến sâu sắc với tôi lắm vậy, dù sự thật em là bạn gái, là thương yêu của tôi.

Em của tôi ít nói, ít cười. Sau này, mỗi lần nghỉ phép ít ỏi vài ngày về gặp em, tôi dường như lại càng thấy em kiệm lời và ki bo với tôi đến từng nụ cười, chỉ có ánh nhìn vẫn đong đầy yêu thương, thêm cả phần tủi hờn và những giọt buồn trong đáy mắt. Yêu xa, em nói em ghét nghe tiếng tút tút lạnh lùng vang lên trước và sau mỗi cuộc điện thoại như ngạo nghễ cứa sâu thêm vào thương nhớ, ghét cả việc hàng ngày ngồi trước màn hình máy tính vô tri để chờ đến những dòng chữ mà dù tôi có cố rót vào đó bao nhiêu yêu thương thì đối với em cũng trở nên vô hồn vô nghĩa. Tôi hiểu, em đã phải nhiều ấm ức thiệt thòi. Bởi bản thân cũng có lúc muốn phát điên trong nỗi nhớ em khắc khoải mỗi đêm về, khi mà tôi không còn phải buộc mình giao tiếp bằng thứ ngôn ngữ xa lạ của người bản xứ, thì nỗi khát khao muốn được nghe âm thanh của xứ sở mình lại ùa về da diết, lại thèm được nghe tiếng em nói thật dịu dàng trong trẻo, muốn được nhìn thấy nụ cười em nhẹ tênh như nắng sớm một ngày cuối thu, muốn được ôm chặt em trong vòng tay khi mùa đông giá lạnh tràn về, như những ngày xưa tôi chở em về phố, em ngồi sau lưng tôi, miệng xuýt xoa kêu lạnh nhưng không bao giờ quên đòi ăn kem. Phải rồi, em của tôi chỉ thích ăn kem vào mùa đông.

Tôi muốn đước sống lại năm tháng mà tôi vẫn thích lẽo đẽo theo em chỉ để thắc mắc vì sao em học pha chế đồ uống trong khi bản thân chỉ biết trung thành với thứ nước lọc thanh khiết. Năm 18 tuổi, hạnh phúc của tôi là mỗi buổi chiều sẽ được ngồi nhìn em chăm chú bên những chiếc ly chứa các loại chất lỏng đủ màu xanh đỏ. Bên ngoài, mặt trời cuối ngày hắt lên cửa sổ một màu kem ấm thật quá đỗi an yên. Những tháng ngày ấy tôi mãi mãi sẽ chẳng còn có thể quay lại thêm lần nữa, bởi em đã vĩnh viễn rời xa tôi mất rồi. Hay là, chính tôi là kẻ ngốc nghếch đã đánh mất sự bình yên duy nhất trong đời là em, chính tôi là người đã lựa chọn rời bỏ em để đi đến chân trời xa xăm lạnh lẽo này... Năm tháng trôi đi không phải trả tiền, chỉ có thời gian quá khứ là phải trả giá. Mất em là cái giá phải trả khi quyết định ra đi, tôi không hối hận, nhưng hối tiếc, vô cùng nuối tiếc...

***

Cuốc sống là trường học khắc nghiệt và người đời là người thầy hà khắc dạy cho em những bài học thực tế đến phũ phàng, đến nghiệt ngã. Em giờ đây đã đổi khác, chẳng còn là cô bé hay mơ mộng và mong manh của anh ngày xưa nữa rồi. Dù vẫn có thói quen đọc ngôn tình, nhưng em đã chẳng còn thích mơ mộng đến "soái ca", chẳng còn tin có loại tình cảm mãnh liệt đến thề nguyền sống chết rung động lòng người, khiến trời đất cũng phải rung chuyển, cảm động đến sao dời vật đổi. Em giờ đây chỉ biết học cách chấp nhận rằng có một thứ tình yêu còn gọi là buông tay, là buông bỏ. Nếu như đôi mình bên nhau làm anh phải bỏ hết tất cả hay buộc em phải sống cuộc sống mình chưa từng mong muốn, thì em thà chọn lựa quay lại với sự cô đơn trước khi có anh, chọn lựa từ bỏ mơ ước thiên trường địa cửu.

Anh giống như một ly Dry Martini sang trọng và mạnh mẽ được chống chỉ định dành cho em, người chỉ quen với nước lọc và hoa quả miền nhiệt đới. Ngày tò mò về loại rượu cất giấu nhiều bí ẩn ấy, em đã hiểu được nhiều điều. Chỉ vừa mới là chạm môi thôi mà tư vị cay nồng của thứ rượu mạnh đã có thể khiến em quay cuồng, say khướt. Với em, cả anh, cả ly Martini Dry nồng nàn kia đều là những bí mật được giấu trong chiếc hộp mà vị thần của đỉnh Olympus mang đến. Em đã không thể cưỡng lại những đặc điểm đầy cám dỗ của Aphrodite, của Hermes, Hera hay Charites và cả Horae...nhưng em vẫn là nàng Pandora biết lựa chọn đóng nắp chiếc hộp lại, dù là có muộn màng, thì bên trong vẫn còn sót lại chút ít niềm hi vọng...Cũng như ly Martini Dry này, em quyết định đặt xuống trước khi cạn đến tận đáy. Cũng như tấm chân tình của anh, em lựa chọn buông bỏ trước khi lãng mạn biến thành vướng bận và tình yêu vô tình gây nên lầm lỗi. Đàn ông sinh ra ngoài việc thiếu đi chiếc xương sườn thứ 7 để nhọc lòng tìm kiếm thì vẫn còn có đến mười một cặp xườn sườn khác để mà lo gìn giữ. Và nhân gian này vốn có hiều thứ hơn là một nàng Eva, hơn là một tình yêu. Em trân trọng anh, trân trọng từng yêu thương của anh nên lại càng không muốn nhìn thấy cuộc đời anh đang là một đường thẳng lại vì em mà cố bước sang ngang. Em lại càng không để chính mình vì yêu anh mà từ bỏ bản thân, từ bỏ giấc mơ mà em đeo đuổi bấy lâu nay. Anh hãy cứ là chàng hoàng tử bước ra từ trong truyền thuyết, còn em vẫn cứ là em chứ chẳng là ai khác, chẳng muốn tự ru mình vào giấc ngủ để chờ ngày trở thành công chúa của anh, càng không cho phép mình là cô bé lọ lem đợi chờ bà tiên và phép màu hiển hiện. Trong câu chuyện em viết, cổ tích còn chưa có hậu, xin anh đừng buồn. Cả hai ta đều hiểu rằng tình yêu này không phải là không đủ sâu đạm mà là do bởi trót yêu chưa đúng người, vậy việc gì phải oán trách hay nói lời hối hận. Hãy để chính mình bao dung, rồi sẽ có người mới đến viết nên câu chuyện khác tiếp nối cuộc đời mỗi anh và em, ở đó anh sẽ cưới về nàng công chúa thực sự của đời mình, và định mệnh sẽ đem đến người đàn ông để dành cho em, anh nhé.

(Chuyện kể từ một đoạn hồi ức. Tình yêu kết thúc, hãy chỉ nên giữ lại những kí ức tốt đẹp mà thôi).

0--1

Liên hệ xóa tin: [email protected]