Nhật ký người cha cùng con 'đấu' với tử thần ung thư

15.5832

Những dòng chia sẻ của anh Nam, kỹ sư chuyên về bảo mật, ghi lại những ngày vợ chồng anh cùng con (bé Việt, còn gọi là Bin, trường tiểu học Nguyễn Siêu, Hà Nội), chiến đấu với tử thần ung thư, khiến không ít người rơi nước mắt.
>

Căn bệnh hiểm nghèo ập tới với cậu bé 11 tuổi vào cuối tháng 2 vừa qua. Bác sĩ trong nước gần như bó tay, trong khi em mỗi ngày một yếu. Nhưng, bằng nghị lực, sự chung sức của người thân, tấm lòng của các bác sĩ và cả cộng đồng mạng, cậu bé đang dần chiến thắng. 

Những dòng nhật ký của anh Nam ghi lại hành trình đầy cam go chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, từ khi cu Bin được phát hiện mắc một loại ung thư nguy hiểm, tới lúc em được một bác sĩ người Hàn Quốc xem hồ sơ bệnh án rồi giúp để sang Hàn chữa bệnh. Hiện Bin đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, nhưng vẫn phải đối mặt với nhiều nguy cơ và tiếp tục cuộc chiến đấu lâu dài chống bệnh tật.

VnExpress.net xin trích đăng chia sẻ của người cha trong những ngày cùng con chống chọi với căn bệnh nan y:

Ngày... tháng... năm

Chiều tối thứ 2 đầu tuần, khi nhìn thấy hình ảnh chụp scan của con trên màn hình máy tính của bác sĩ, mắt như tối sầm lại, một khối u lớn, nằm gần như giữa đầu con. Ba mẹ đã phải cố gắng hết sức để không khóc òa tại chỗ, vẫn cười nói vui vẻ, đưa con về nhà. Buổi tối, các bác, các dì qua thăm, ngồi lặng lẽ, chỉ có con với em Bob là vô tư, cười đùa với nhau. Sau đó, cũng chỉ biết gọi điện thoại, cầu cứu các nơi.

Ba đã không cầm được nước mắt, trốn vào phòng, khóc lặng lẽ trong nỗi uất hận, tại sao ông trời lại bất công, giáng vào thằng bé một căn bệnh quái ác và đáng sợ như vậy? Con đã làm gì để mà con của con phải gánh chịu nỗi đau? Nó mới có 11 tuổi, còn cả một cuộc đời phía trước.

Đến lúc đi ngủ, Bin hỏi Mẹ: Sao trông Ba như sắp khóc hả Mẹ? Ba bị đau bụng đấy, ị một cái là khỏi ngay.

Cu Bin đang tiếp tục điều trị ung thư tại Hàn Quốc. Anh Trần Hoài Nam cho biết, cháu đã khỏe hơn và mỗi ngày chỉ còn phải truyền hóa chất một lần. Ảnh do bố Trần Hoài Nam cung cấp.

Ngày... tháng... năm

Sáng thứ 3, cả nhà đến 7 người lớn đưa Bin vào Việt Đức khám. Kết quả nói chung rất tệ, khối u lớn, một chiều 7,8cm, một chiều 4,8cm, vị trí nằm sâu trong nội sọ. Hôm nay đi khám cả ngày, con đi lại hơi khó khăn, chân trái lệt bệt, tay trái thì các ngón tay thỉnh thoảng co quắp lại một cách vô thức. Bác sĩ nói là khối u nằm bên não thất phải, bắt đầu chèn ép các dây thần kinh vận động, nên Bin có biểu hiện liệt nửa người bên trái.

Ngày... tháng... năm

Thứ 5, hôm nay không phải đi khám gì, ở nhà chơi với con. Bin khoái lắm, hoạt bát hẳn lên, quay sang khoe với thằng em, giọng huênh hoang, hôm qua anh đi khám được đội mũ siêu nhân nhá! Chả là chụp cộng hưởng từ phải chụp cái mũ lên đầu mà. Xong lại bắt chước Tom Soyer, vén tay áo khoe với thằng em chỗ kim tiêm ở ven để lấy máu xét nghiệm. Cu Bob tính hay a dua, lăn đùng ra đòi được đi khám như anh Bin, ngồi trong nhà nhìn hai thằng mà cười ra nước mắt.

Hôm nay Bin yếu quá, gần như nằm suốt. Cái chân trái ngày càng mất cảm giác, đi dép vào là tuột. Đi vào nhà vệ sinh cũng phải vịn tay vào tường. Giá mà ba mẹ chịu đựng thay được cho con.

Ngày... tháng... năm

Sáng thứ 6, cô H, thư ký của ông Kim ở Việt Nam gọi, yêu cầu gửi photo hộ chiếu của ba mẹ với Bin qua Hàn Quốc. Đến 12h, ba đã nhận được thư tiếp nhận của bệnh viện. Cả buổi sáng nay, ba đã đi lo các thủ tục ở ngân hàng để làm chứng minh tài chính. Về đến nhà, thấy lá thư mời của bệnh viện, mừng quá.

Ngày... tháng... năm

Mua hai vé hạng C cho hai mẹ con, cu Bin được ngồi xe lăn vào phòng chờ, con yếu quá rồi, nhưng vẫn khá hào hứng với chuyến đi. Tội nghiệp thằng bé, ghế hạng C ngả hết ra mà vẫn cứ loay hoay, không ngủ được. Sao không nằm yên ngủ đi con? Cái chân trái con nó cứ làm sao ý, co lên rồi nó cứ tuột xuống. Nghe con trả lời mà phải quay mặt đi gạt nước mắt. Con cứ nằm ngửa ra, duỗi thẳng cả hai chân là ngủ được mà. Cuối cùng, ba phải ngồi ở giữa lối đi, xoa đầu cho con một lúc mới ngủ được.

5h30 sáng xuống sân bay, Bin lại ngồi xe lăn ra đến ngoài. Từ sân bay về bệnh viện khá xa, xe thường xuyên chạy 120km/h mà cũng mất đến 1h mới tới. Bin được đưa thẳng vào phòng cấp cứu, bác sĩ trực nhanh chóng làm một số đo đạc.

Đến gần trưa, giáo sư điều trị cho Bin xuống, nói chuyện với ba. Đại loại là ông nói về tỷ lệ phần trăm rủi ro. Ca mổ này là ca phức tạp, độ khó cao. Ông nói có 1% nguy hiểm đến tính mạng, 10% gây ra các di chứng nặng như liệt, mất trí nhớ... Sau đó là ký các form, rất nhiều form, bằng tiếng Hàn nên ba cũng không hiểu được, chỉ biết ký là ký. Đã đưa được con sang đây, đặt niềm tin vào các bác sĩ bên này, ba con mình đâu có lựa chọn nào nữa đâu.

Ngày... tháng... năm

1h30 chiều thứ 7, con được đưa vào phòng mổ. Nhìn cái xe đẩy đưa con vào phòng mổ, hai vợ chồng không cầm được nước mắt. Cả cô thư ký J cũng vậy.

Cầu Trời, cầu Phật, cầu ông bà tổ tiên phù hộ độ trì cho con của con tai qua nạn khỏi. Con không phải là người ăn chạy niệm Phật, con cũng phải là người đi lễ chùa. Con chỉ là một con người bình thường thôi. Con không làm điều ác, cả cuộc đời con luôn cố gắng sống sao không hổ thẹn với bản thân, với bạn bè và người thân. Không phải mọi điều con làm đều đúng, nhưng không đến nỗi bắt con phải chịu nỗi đau này.

Bin ơi, con cố gắng lên nhé. Ba mẹ và mọi người luôn ở bên con. Ba mẹ xin con, hãy cho ba mẹ thêm một cơ hội nữa để yêu thương con, để được chăm cho con. 11 năm qua, ba mẹ luôn dành những điều tốt nhất cho con. Con là một đứa trẻ thiệt thòi, sức khỏe không tốt, nhưng con ngoan lắm, con biết không? Ba mẹ cùng với tất cả mọi người, đã làm tất cả những gì có thể, chỉ trong có mấy ngày thôi, đã đưa được con sang đây, để con có thêm cơ hội.

Con ơi, hãy chiến đấu cùng ba mẹ, con nhé.

Ngày... tháng... năm

Lúc đầu dự kiến, ca mổ sẽ mất khoảng 5-6h.

Nhưng 7h30, đã hơn 6h tối, vẫn chưa xong. Tự nhủ, chắc do sự cố, nên mất thời gian hơn. 8h30, chưa xong, mấy phòng mổ khác đã kết thúc. 9h30, rồi 10h30, bác sĩ mổ chính đi ra, khuôn mặt mệt mỏi. Mẹ con thì mặt tái nhợt, ba sợ đến mức không dám hỏi xem con thế nào. Bác sĩ nói khá nhiều, về vấn đề hô hấp làm ông mất đến gần 3h để giải quyết, nói đến việc con bị mất máu quá nhiều, ông đã phải truyền cho con đến gần 2 lít máu. Cuối cùng, ba mới dồn hết sức để hỏi, ông nói, tôi đã mổ quá lâu, bây giờ tôi phải đi ăn một chút rồi mới quay lại mổ tiếp, đã loại bỏ được 95% khối u, sẽ mất thêm khoảng 2-3h nữa để hoàn tất. Ơn trời, con tôi vẫn còn sống. 

Cuối cùng, đến 2h đêm, bác sĩ mổ đi ra, trông ông thật mệt mỏi, nói gần như không nên lời: ca mổ đã xong, theo đánh giá ban đầu là tốt. Tuy nhiên, mọi việc phải sau vài hôm nữa mới có thể đánh giá chính xác được. Nói xong, ông đi luôn, không kịp nghe đến lời cảm ơn.

Đi ra cửa phòng mổ, chờ một lúc thì con ra. Nhìn thằng bé mà xót xa, đầu quấn băng trắng, miệng thì luồn ống thở, trông mặt con với môi thì phù nề hết cả. Ba mẹ chỉ biết lặng lẽ khóc. Thương con nhiều lắm. Nhưng con dũng cảm lắm. Ba mẹ thực sự tự hào vì con. Ba mẹ yêu thương con nhiều lắm.

Ngày... tháng... năm

2h35 sáng thứ 4, vỗ mãi con mới thiếp đi một chút. 10 ngày qua như là một cơn ác mộng, từ đau khổ tột cùng, đến khi có những hy vọng mong manh, rồi có những thời khắc chờ đợi, vừa hy vọng, lại vừa không dám hy vọng, vì sợ sẽ phải gánh chịu nỗi đau quá lớn. Lúc vào phòng cách ly hậu phẫu thăm con, ngay lúc nhìn thấy ba mẹ, mắt con ngấn nước, nhưng không khóc nổi. Nhìn con nằm giữa một rừng máy móc, mặt sưng vù, đầu quấn băng kín mít mà lòng quặn đau. Chỉ có 20 phút thăm con, ba mẹ cũng chỉ biết nhìn con, nắm tay con, nói với con những lời lẽ thương yêu nhất. Con ơi, con của ba mẹ dũng cảm lắm. Con đã làm được một điều mà chỉ có rất ít người có thể làm được. Ba mẹ thực sự tự hào về con.

Ngày... tháng... năm

Sáng nay bác sĩ đến tháo băng vết mổ cho con, trông thật kinh khủng với 3 vết rạch thật dài. 2 vết ngang đầu từ trái qua phải, dài khoảng 15cm phía gần trước trán và gần sau gáy, một vết dọc theo đầu từ trước qua sau, cũng dài khoảng 15 cm. Mẹ nhìn mà phải chạy ra ngoài khóc vì xót xa. Xót con quá, nhìn 3 vết rạch ngoằn ngoèo trên đầu như 3 con rết. Nằm nhiều, lại bị phù sau mổ, nên nhìn đầu con méo mó, hai má với cổ phị ra vì nước, mắt thì húp híp, hy vọng sau vài ngày sẽ đỡ.

Ngày... tháng... năm

Trưa nay, ba đã gặp bác sĩ điều trị chính của con. Đúng như ba đã lờ mờ đoán thông qua thái độ của bác sĩ 2 ngày gần đây, kết quả xét nghiệm không tốt, nếu không nói là rất tệ. Con bị ung thư, thể loại ATRT, là một thể loại rất hiếm, và rất nguy hiểm, mới được phát hiện trong vòng 10 năm gần đây. Số người mắc chỉ khoảng 1%, và đa phần là trẻ nhỏ từ 1-3 tuổi.

Thực ra khi nhận kết quả này, ba không cảm thấy bị sốc như lần đầu biết con bị bệnh. Có lẽ là đã chuẩn bị tâm lý đón nhận điều xấu nhất rồi. Chỉ thương mẹ con, khi ba báo cho mẹ kết quả, mẹ không khóc, nhưng lặng người đi, vì tia hy vọng nhỏ nhoi trong mẹ đã tan biến.

Hôm nay con khỏe hẳn hơn hôm qua, tay chân bên trái cử động mạnh mẽ hơn nhiều. Trông con cũng tươi tỉnh, thỉnh thoảng ba trêu lại còn cười mủm mỉm

Ba đã cầu Trời rất nhiều, nhưng ở đời hình như có ai nói đến câu tình trời đâu, ba không muốn viết hoa chữ trời nữa, ai biết trời là ai? Ở trên đời này, ba mẹ chỉ biết đến Tình Người thôi, Tình của những người thân yêu của con, Tình của các cô giáo con, Tình của các mẹ, các bạn lớp 5A6 trường Nguyễn Siêu của con, Tình của những cô chú bạn bè của ba mẹ, những đồng nghiệp và cả của rất rất nhiều các cô chú thậm chí chưa từng quen biết gia đình mình, cũng đã khóc vì con, đã cầu trời cho con khỏe mạnh.

Ngày... tháng... năm

Con ơi, mình chỉ còn có thời gian chưa đầy hai tuần nữa, là sẽ lại bắt đầu một cuộc chiến đấu mới, nó không khốc liệt như cuộc chiến đầu tiên mà mình đã vượt qua, nhưng nó sẽ rất dai dẳng và mệt mỏi. Sẽ có lúc con sẽ yếu đi rất nhiều, tóc con sẽ rụng, cơ thể con sẽ bị bào mòn, nhưng ba mẹ vững tin là con sẽ lại làm được. Mình chỉ có hai tuần nữa thôi, con cần phải ăn được nhiều thêm, uống được nhiều sữa hơn mỗi ngày, thì mình mới có đủ sức khỏe để chiến đấu và chiến thắng...

Trần Hoài Nam

Gửi câu hỏi tư vấn tại đây hoặc về [email protected]
 
0--1

Liên hệ xóa tin: [email protected]