Những hòn đá dành cho một đứa trẻ

Đến bao giờ, chúng ta mới cất đi những 'hòn đá' để trao tặng nhau những cái ôm?

15.5907

Mộc Diệp Tử

Steve Jobs có nói rằng: ” Đôi khi cuộc sống ném một viên gạch vào đầu bạn. Đừng mất niềm tin.”

Những ngày gần đây, tôi bỗng thấy sợ cái cách mà cuộc sống - đúng hơn, là những người lớn ném viên gạch vào đầu một đứa trẻ (Đỗ Nhật Nam) . Có thể đủ trăm ngàn lý do để biện minh về hành động đó, nhưng tôi chợt nghĩ, phải chăng cái thời đại này - người lớn chấp nhặt trẻ con mới là chân lý?

Đừng đánh giá và đừng phán xét khi chúng ta còn sống cuộc đời của mình chưa trọn vẹn. Tuổi thơ nào cho bạn đi qua mà không một lần vấp ngã, sai lầm? Huống hồ chi: “Tất cả mọi người đều sinh ra có quyền bình đẳng.Ttạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc”. Trong tuyên ngôn độc lập năm 1776 của Mỹ đã viết như vậy. Điều đó có nghĩa là, chẳng có đúng sai nào khi một người nói lên chính kiến của mình. Và hơn cả, khi đó là một đứa trẻ.

Chúng ta đang sống trong một thời đại của sự kết nối, nhưng lạ thay, sự kết nối càng dài, lòng người lại càng hẹp. Chúng ta thích sự tự do, thích khẳng định cái tôi nhưng lại sợ hãi trước sức mạnh của đám đông và dễ dàng để lý trí của mình bị đánh mất trong bể nổi của những cái bè. Và điều đó khiến chúng ta ngày càng thu hẹp mình, sợ hãi ánh mắt soi xét của người đời, và vào hùa với những điều từ thâm tâm biết - mình không hề thích và nghĩ như vậy. Chúng ta đưa ra sự quy chụp chung cho tất cả mọi điều trong cuộc sống - phải - đi - theo - một - lối - mòn - đã - định và cô lập những ai dám - sống - khác - đi. Hơn bao giờ, sự cô lập và định kiến bủa vây đang giết chết dần tương lai của thế hệ trẻ. Chỉ bởi vì, xã hội đang thừa mứa những cái miệng nhiều chuyện, thiếu thốn những đôi tai cảm thông và tràn ngập những đôi mắt suy xét.

Tôi nhớ đến cuốn "Gáy người thì lạnh" của Nguyễn Ngọc Tư, trong sách có đoạn: "Những hòn đá đó không bao giờ rơi xuống đất, bởi không người này cất thì người kia cũng cầm. Vì nó mà mình đau nhưng người ta vẫn giữ gìn để tiếp tục làm đau người khác, hòn đá được ném đi ném lại trong một hành trình sát thương không ngơi nghỉ… Ném đi rồi thấy sướng phút đó, hể hả phút đó nhưng dường như người không nhẹ bớt, vì cục đá thiên hạ ném trả bạn nhặt lấy mang theo bên mình, rình chờ cơ hội chọi lại.” Tôi không biết, bao nhiêu người khi cầm viên đá quẳng đi, có nghĩ đến ngày nó trở lại?

Đời sống vốn đã quá ngắn ngủi, con người chẳng có đủ thời gian để mà yêu thương, sao không sống nhẹ nhàng và dịu dàng với nhau hơn? Chỉ khi chúng ta cô đơn, có lẽ mới thấm thía được câu nói: “Ngày hôm qua vui hơn, vì ngày hôm qua có tình thân để lại. Có ấm áp đọng lại, bạn tôi ạ”.

Chân lý thì cũ rích mà chưa bao giờ ta có thể học một cách trọn vẹn những điều đã được nghe, được giảng dạy. Đáng tiếc rằng, đến bao giờ - chúng ta mới cất đi những "hòn đá" để trao tặng nhau những cái ôm? Và thôi không còn sống cuộc đời của một – đám – đông – sợ - hãi?

Vài nét về tác giả:

0--1

Liên hệ xóa tin: [email protected]