Nơi nương náu của tâm hồn

TriThứcSống.com - Có bao giờ bạn cảm thấy buồn bã hay thất vọng đến cùng cực và tất cả điều bạn muốn làm chỉ là chạy trốn, biến vào thế giới của riêng mình?......

15.5902

Có bao giờ bạn cảm thấy buồn bã hay thất vọng đến cùng cực và tất cả điều bạn muốn làm chỉ là chạy trốn, biến vào thế giới của riêng mình?...

Tôi thường nghĩ đến cô gái trong bài thơ "Lá thu" của Lưu Quang Vũ mỗi khi tâm trạng lãng đãng, vu vơ...

"...Thế giới xanh xao những sự thực gầy gò

Em đã đập vỡ ra từng mảnh

Giấu sôi sục trong những đường nét lạnh

Em đi tìm thế giới của riêng em

Tình yêu và nỗi khổ của riêng em

Niềm tin lớn giữa cuộc đời vô lý..."

Cái cảm giác muốn cách ly mình thật xa khỏi thế giới con người đầy nghịch lý, xô bồ và vội vã ai cũng sẽ có thời điểm trải qua trong đời. Khi ấy, "bến đỗ" mơ ước sẽ là nơi mà ta có thể ôm ấp ta vào lòng và xoa dịu hết những hoài nghi, phiền muộn và nỗi cô đơn. Cái thế giới ấy thực ra ngay từ khi có nhận thức ai cũng đều đã xây dựng cho mình. Một "miền đất" vừa thực, vừa ảo. Thế giới của sự an toàn và thấu hiểu.

Mỗi người chúng ta đều có một góc nào đó để "nướng náu" những cảm xúc chân thật nhất...

Hãy thử xem một ví dụ về "thế giới lý tưởng" hữu hình. Trong tác phẩm Kitchen của Banana Yoshimoto, Sakurai Mikage là một cô gái yêu bếp. Bếp là sự phản chiếu của con mèo đi tìm hơi ấm trong cô, là tiểu đô thị của một cô gái Nhật Bản đang buồn rầu, cô độc...

"...Chỉ cần nó là bếp, chỉ cần nó là nơi nấu ăn, thì dù ở nơi đâu, như thế nào, tôi cũng cảm thấy không còn buồn bã... Còn lại tôi và bếp. Dẫu sao như thế vẫn còn tốt hơn nghĩ rằng chỉ còn lại một mình. Vào những lúc thực sự mệt mỏi, tôi thường đắm chìm vào một ý nghĩ, rằng nếu một ngày nào đó phải chết, tôi muốn trút hơi thở cuối cùng ở trong bếp..."

Cũng mang tâm trạng như nhân vật của Banana Yoshimoto, nhưng thi sĩ Hàn Mặc Tử lại chọn cho mình một thế giới đầy màu sắc liêu trai, ảo diệu.

"Bữa ni sáng tỏ bóng Hằng

Thử xem thiên hạ ai bằng ta không

Thảnh thơi lầu mát ngồi trông

Muôn vàn tâm sự một dòng nao nao

Càng lên, càng tỏ, càng cao

Trăng ơi hãy ghé động đào xem hoa..."

Vậy đấy, dù là cô gái trẻ hay nhà thơ từng trải hiểu đời đều tìm cho mình một "nơi nương náu" để sống với những cảm xúc chân thực nhất từ tâm hồn và trái tim.

Bạn và tôi, dù thế giới riêng của chúng ta là hữu hình hay ảo diệu, hãy giữ nó "sạch sẽ" để làm nơi trú ẩn cho tâm hồn. Để trong một thời khắc nào đó ta có thể ôm ta vào lòng, để khóc, để tận hưởng, để sống thật, dù ngày mai có ra sao. Thế thôi!

0--1

Liên hệ xóa tin: [email protected]