Ở bên nhau, còn gì khác ngoài mục đích khiến cho nhau hạnh phúc?

TriThứcSống.com - Dành cho chàng trai mùa xuân, của những năm tháng này......

15.5929

Goctraitim.Alotin.vn - Dành cho chàng trai mùa xuân, của những năm tháng này...

Tôi gặp MM vào một ngày nào đó cuối tháng năm, không ấn tượng đặc biệt, không lạ lẫm, những sự tình cờ kéo nhau rất gần, có thời kì tôi cho rằng MM là của tôi, đúng là của tôi, đừng hòng ai được động đến! MM trong một buổi chiều mưa ướt sũng, tìm tôi "Em ra đây một lát, anh muốn nói chuyện với em" . Tôi khi ấy vùi mình trong tiếng nhạc xập xình của buổi diễn văn nghệ ở trường, nghe giọng MM lạc hẳn đi trong điện thoại, khẽ trả lời "Đợi em một chút".

Thật ra khi ấy chúng tôi đã chia tay, sau khi hẹn hò với nhau chẳng bao lâu. Sai lầm và đố kị của cả hai tách chúng tôi ra thật xa nhau. Có lẽ nếu bắt tôi gọi một cái tên rõ ràng thì mối quan hệ đó tôi phải mạn phép gọi là " yêu dấu". Như kiểu tình cảm trẻ thơ với con gấu bông, cứ cố mọi cách giằng cho bằng được về phía mình, cho dù bản thân cũng không biết sẽ giữ nó được bao lâu, giằng tới khi con gấu bung mất những sợi chỉ đỏ mỏng manh cuối cùng, tất cả bỗng dưng rách toạc cả. Tôi hụt hẫng và đau buồn, thật ra người ta thường yêu thích một người quá nhiều trước khi kịp hiểu rõ về con người họ. MM đã có người yêu mới chỉ vài ngày sau đó, tôi khi ấy hoang mang tột độ, bạn bè tôi nói, thật ra MM là một chàng trai phong lưu, nhưng tôi phần nào, chỗ nào đó rất mông lung vẫn tin rằng, biết đâu một thời điểm nào đó đã qua, có khi cả hai đã từng thật lòng với nhau. Chàng trai mùa hè của tôi đã làm đủ nhiệm vụ mùa hè của chàng ta, và chúng tôi hoàn toàn cắt đứt liên lạc. Thỉnh thoảng kí ức với chàng trai mùa hè vẫn ở đâu đó trong lòng tôi, nhưng nếu hôm nay bảo tôi quay lại tháng ngày ngây ngô như ngày xưa hẳn là những chuyện không thể. Không biết phải chăng phụ nữ chúng tôi đều như thế, hay chỉ riêng tôi, không biết cách thỏa hiệp với những lỗi lầm của quá khứ, dù bản thân chẳng còn để tâm đến.

Tôi cho rằng mình phải thay đổi.

Tôi cho rằng mình phải thật cẩn thận nữa mới được.

Rồi một ngày đầu thu một vài năm sau, chàng trai ấy đến bên cạnh tôi. Chàng trai mùa thu của tôi hoàn toàn khác biệt với chàng trai mùa hạ, không sôi nổi, không chủ động, chàng trai mùa thu luôn có một nỗi buồn rất sâu, rất xa khiến tôi khi nhìn vào đôi mắt ấy đều có một nỗi niềm miên man không thể chạm tới.

Câu chuyện với chàng trai mùa thu là một bản sonate êm đềm, không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết kết thúc tự lúc nào

Tôi từng nói với người bạn thân của mình "Mình thích cậu ấy, mình không cần thêm một ai nữa".

Bạn thân tôi nói "Ừ, mình biết" và cô ấy đang cách xa tôi nửa vòng trái đất.

Một ngày tháng giêng ảm đạm, tôi nhắn cho cô ấy một mẩu tin dài trên facebook, đại loại, chàng trai mùa thu và tôi đã kết thúc thật rồi, sau một thời gian dài mè nheo khóc lóc với cô ấy.

Lúc ấy, thật sự là kết thúc thật rồi.

Khi tôi lang thang phố chè tàu, Bùi Viện, khu nhà thờ hay bất cứ nơi nào gợi nên kỉ niệm của chàng trai mùa thu và tôi, hơn ai hết tôi cảm thấy những thứ gọi là kí ức nên nhẹ nhàng để nó trôi vào dĩ vãng, chính vì cả bản thân còn thấy bất lực trước những dòng kí ức lờ mờ của mình, thì không thể buộc ai phải mãi ở bên cạnh mình, khi họ không còn thấy hạnh phúc nữa.

Ngay khi đó, tôi đọc ngay một trạng thái của ông bạn facebook trạc tuổi tôi "Thật là buồn khi bị người ta đá đít ra khỏi cuộc đời họ, dù cho họ cũng chẳng mấy quan trọng" , tôi tự hỏi, nếu là vậy, thì thực sự ai sẽ là người quan trọng trong cuộc đời ta, nếu đã có chàng trai mùa hạ, sao lại có cả chàng trai mùa thu, và cả mùa xuân, mùa đông nếu cần, hay là chàng trai mùa thu bình phương, chàng trai mùa hạ bình phương, chàng trai mùa xuân, mùa đông bình phương, lập phương và mũ n của những con số đó?

Chàng trai mùa xuân đến và gạt đi những nỗi buồn trong mắt tôi như thế, khẽ nắm tay, mỉm cười với tôi. Một nỗi buồn, hai nỗi buồn, nhưng không mấy to lớn, biết đâu, sẽ là niềm vui khi đặt bên cạnh nhau. Chàng trai mùa xuân nhìn tôi, xoa đầu tôi "Đừng khóc nữa". Khi tôi hỏi tại sao lại có nhiều lần bình phương như thế, liệu người ta sẽ còn nhớ tới chúng ta chăng, chàng trai mùa xuân trả lời dù có qua bao nhiêu lần nữa, chắc chắn họ vẫn sẽ nhớ. Ngay lúc ấy tôi vỡ òa ra tất cả.

Chính là hạnh phúc và niềm vui cho những điều đã trải qua không thể đong đếm và tính toán, tất cả sẽ ở lại trong lòng mỗi người tạo thành kí ức. Một số người lựa chọn nhớ tất cả, một số người lựa chọn nhớ những điều hạnh phúc, số khác chỉ nhớ tới nỗi buồn, tôi chỉ biết bản thân mình lựa chọn vùng kí ức hạnh phúc nhất.

Hoặc chỉ là chàng trai mùa xuân và tôi nhớ những điều ấy.

Không sao cả.

Vì tuổi trẻ, là sự trải nghiệm của những cung bậc cảm xúc như thế mà thôi, chỉ cần bản thân cảm thấy hạnh phúc vì những gì đã trải qua, hẳn là gia tài cho những năm tháng sau này chúng ta sẽ trải qua.

P/S: chàng trai mùa xuân khiến tôi nhớ đến một bài hát của Big Baby Driver, và đã đặt làm nhạc chuông điện thoại của mình.

0--1

Liên hệ xóa tin: [email protected]