Trong thời buổi cả thế giới vẫn còn phải thắt lưng buộc bụng chờ qua kỳ gian
khó, thì dịch vụ ăn uống tiếp tục là mảnh đất màu mỡ để “gieo” vốn.
Nhưng để
“thắng” trong lĩnh vực không có gì là xa lạ này, nhà đầu tư phải tìm được cho
mình nét độc đáo, mới lạ.
Bắt đầu xuất hiện tại Hà Nội từ năm 2005, chuỗi
nhà hàng lẩu nấm Ashima của Công
ty liên doanh thương mại và dịch vụ Cổng Vàng, một công ty có vốn đầu tư nước
ngoài, giờ đã mọc lên ở các thành phố lớn trên khắp đất nước như… nấm sau mưa.
Người ta đến các nhà hàng Ashima trước hết vì một
món ăn ngon, đánh trúng vào
tâm lý sợ béo, sợ bệnh của những người đương thời, sau là vì không gian cổ kính,
sang trọng một cách kín đáo, phảng phất hơi thở của một truyền thuyết xưa.
Không sợ đơn điệu
Ashima là tên gọi những người con gái còn rất trẻ của dân tộc Hạ - một bộ tộc ít
người sống trên các đỉnh núi cao bốn mùa mây phủ trắng xóa ở phía nam Trung
Quốc. Những người con gái ấy chỉ được gọi là Ashima khi vẫn còn những chiếc
“sừng” được búi bằng chiếc khăn xếp nhiều tầng quấn quanh đầu - dấu hiệu của sự
trinh trắng.
Tương truyền khi mang quân chinh phạt phương Nam, đạo quân tiên phong của Tần
Thủy Hoàng do Đại tướng Mông Điềm chỉ huy lạc vào một khe núi hiểm trở, nhìn
thấy thấp thoáng trên vách đá cheo leo bóng những nàng Ashima đội khăn sặc sỡ.
Đuổi đến nơi mới thấy đó chỉ là những cây nấm khác thường đang bám chặt vào vách
đá bên mép vực thẳm. Vung kiếm chém, nấm đổ gục, nhưng rồi lại tái sinh. Rất có
thể câu chuyện xưa được chủ nhà hàng Ashima khéo mượn để quảng cáo về sức sống
kỳ diệu và những công dụng tuyệt vời của nấm.
Thế nhưng, thực tế là
thực khách vẫn nườm nượp đổ về chuỗi nhà hàng này, nhất là
vào những dịp lễ tết hay ngày đông lạnh giá. Muốn chắc chắn có bàn, bạn phải đặt
trước.
Ông Đào Thế Vinh, Chủ tịch Hội đồng Quản trị của chuỗi nhà hàng rất tự tin khẳng
định, trong kinh doanh nhà hàng, việc
phục vụ duy nhất một món ăn có thể là hơi
mạo hiểm, nhưng bù lại, món ăn có thể được nâng tầm đến trình độ chuyên nghiệp
nhất. Theo một nghĩa khác, thực khách cũng hiểu rằng chúng tôi đã “đặt cược” tất
cả vào món ăn đó”.
Ngoài Cổng Vàng “chung thủy” với một món ở chuỗi nhà hàng Ashima, còn có một
chuỗi nhà hàng khác để khách hàng… tha hồ cảm nhận hương vị của lẩu băng chuyền
Kichi Kichi.
Lẩu băng chuyền lần đầu tiên xuất hiện vào tháng 2 năm 2009 tại tầng 1 siêu thị
Big C Hà Nội, sau đó chuỗi nhà hàng Kichi Kichi tiếp tục Nam tiến vào Sài Gòn và
“Đông tiến” ra Hải Phòng. Ngoài 5 nhà hàng hiện có, 5 nhà hàng nữa đang rục rịch
chuẩn bị khai trương!
Cũ người mới ta
Công bằng mà nói, Kichi Kichi cũng chỉ là lẩu với chất lượng món ăn không quá
vượt trội so với các hàng lẩu khác. Cũng thịt bò,
hải sản tươi sống với các loại
rau củ quả. Cái thú vị chỉ là ở hình thức băng chuyền - vốn đã được phát kiến ra
và phổ biến ở Nhật Bản từ… 50 năm trước.
Đó là những năm cuối thập niên 50 của thế kỷ trước, kinh tế Nhật cũng đang trong
một giai đoạn cực kỳ khó khăn. “Một lần tình cờ”, ông Yoshiaki (Osaka, Nhật Bản)
nhìn thấy dây chuyền chuyển bia của một nhà máy sản xuất bia và nảy ra ý tưởng
đặt món sushi trên băng chuyền để thực khách tiện chọn món. Thức ăn chạy trên
băng chuyền, 25 món/phút, theo lý giải của ông là “không nhanh hơn - để an toàn,
không chậm hơn - để khách hàng không phải chờ lâu”.
Quả là một công đôi ba việc: đỡ công phục vụ, tạo thêm nhiều lựa chọn phong phú
cho khách và… tiết kiệm nguyên liệu. Bởi ngoài chuyện nhiều thực khách “no bụng
đói con mắt”, gọi rõ nhiều rồi bỏ, thì ngay cả nhà hàng nhiều khi cũng dọn ra
lượng thức ăn quá “sức chứa” của thực khách, nhất là với những nhóm khách nhỏ
lẻ.
Sau này, nhà phát kiến Yoshiaki được một tạp chí nổi tiếng của Anh mệnh danh là
Mr Sushi-goround. Tuy chưa “nổi” bằng Mr Walkman, nhưng biệt danh thú vị này có
thể coi là một giải thưởng phụ xứng đáng dành cho ông Yoshiaki bên cạnh những
thành công từ lĩnh vực kinh doanh nhà hàng.
Và tất nhiên, không chỉ có món sushi mới có thể đặt trên băng chuyền. Hot pot
bar - lẩu băng chuyền, là một biến thể. Ý tưởng về sự chuyển động không ngừng
của người Nhật đang giúp cho chuỗi nhà hàng lẩu Kichi Kichi đang “phát triển
không ngừng”.
Lẩu đi!
Trên thị trường lẩu không chỉ có hai dòng sản phẩm ấy của Cổng Vàng. Một số
doanh nghiệp khác cũng đã có những tìm tòi riêng trong chất lượng và hình thức
phục vụ món ăn.
Một thời, lẩu uyên ương (một nửa
nước dùng được cho ớt khô cay xé lưỡi, nửa kia
không cho ớt) với chiếc xe đẩy rau, thịt để thực khách tự chọn đã thu hút được
rất nhiều thực khách “thường thường bậc trung” đến với lẩu Tứ Xuyên (trước nằm ở
góc phố Trần Bình Trọng, nay đã chuyển lên Nghi Tàm - Hà Nội).
Vui mắt hơn, hấp dẫn thực khách trẻ trung thì có lẩu Xiên Xiên (167, đường Trần
Phú, quận 5, Thành phố Hồ Chí Minh) theo phong cách của Singapore và Malaysia.
Các loại thực phẩm đã gia giảm, chế biến khác nhau, được ghim lại thành xiên có
giá từ 3.000 đồng tới 8.000 đồng cho 1 xiên (rau củ và các loại hải sản) ăn kèm
với 4 loại nước chấm có hương vị khác nhau. Có thể ăn lẩu nướng hoặc lẩu với
nước dùng. Kể cũng là vừa miệng và vừa túi.
Mùa thu đã sang, rồi sắp đến mùa đông. Dù giờ đây người ta ăn lẩu quanh năm
(trong phòng máy lạnh), nhưng tiết trời
se lạnh này rất dễ khiến người ta nghĩ
đến món lẩu - một món dễ ăn, không khó làm, ai phục vụ khéo hơn, thú vị hơn sẽ…
đầy túi!