Làm sao để ký ức không phai màu

Chúng tôi sợ mình sẽ chẳng nhận ra nhau trên con đường xa lắc của tương lai khi đã là những người trưởng thành.

0

Trần Anh Thy

Mới đó mà tháng 5 đã sắp qua, hàng phượng đỏ thắm trước lớp, bắt ve réo rắt khúc đồng dao mùa hạ... Hè về với cái nóng nực của nắng gắt, căng thẳng của bao mùa thi và buồn nhất là hè về mang theo cả những giọt nước mắt của lũ học trò cuối cấp chúng tôi!

Những ngày còn học cùng nhau trên lớp giờ chỉ còn đếm nhịp từng giây, chúng tôi vẫn học, vẫn cười, vẫn chọc giận nhau như bao hôm nào nhưng thật sự sâu trong mỗi người đều có những cảm giác buồn giống nhau. Chúng tôi buồn vì lo lắng cho những kỳ thi quan trọng phía trước, buồn vì ngày mai đây chúng tôi sẽ mỗi người mỗi ngả, chẳng biết có còn gặp lại nhau không, buồn vì con ve gọi hè sao mà sớm thế?

Nhớ bao trò quậy phá của lớp mình nhỉ, những giờ lên lớp cười đau cả bụng mặc cho thầy cô quát mắng không thôi... nhưng chúng tôi vẫn cười để thầy cô phải cười xoà chịu thua! Làm sao đây, làm sao giữ trọn chúng để cất giữ mãi mãi đây? Làm sao để chúng không bị phai màu dù chúng tôi có phải chia tay nhau đây?

Tôi sợ chúng tôi sẽ chẳng nhận ra nhau trên con đường nào đó xa lắc của tương lai khi chúng tôi đã là những người trưởng thành, hay sợ chúng tôi sẽ gạt bỏ nhau một cách thù hằn khi tranh giành một điều gì đó, có chăng kỷ niệm chỉ mãi là kỷ niệm...!

Tôi đã đọc đâu đó rằng: "Dù... nhưng kỷ niệm đòi phải sống!". Sẽ chẳng còn cội cây long não loà xoà trước lớp để mỗi lần đứng hóng gió lan can là với tay hít hà: "Mùi gì giống mùi ổi quá!","Không, mùi sả chứ...", "Không, không...!". Sẽ nhớ mãi những lần con trai tổ chức tiệc cho con gái, dễ thương ghê nhỉ?

Còn đâu những buổi đi học vui nổ trời, mấy trò quái gở, chơi là bị giám thị bắt, kiểm điểm cả lớp... nhưng vẫn cười vô tư, học trò đúng là học trò.... Quên sao được những tiếng cười trong trẻo đến ghê người của Tuấn Kiệt, ngây thơ vô số tội của Quang Thịnh, lố bịch của Min "Tồ", nụ cười của Tín Hô... nhìu nhìu lắm, làm sao nhớ hết được đây, những giây phút được ngồi bên nhau, cùng học, cùng cười...
Giờ lại thèm đi học! Nước mắt, nụ cười, cất kỹ, và mãi ghi....A2!

0--1

Liên hệ xóa tin: [email protected]