Anh và người đàn bà đó đã lừa dối tôi trong suốt hai năm qua. Vì quá tin tưởng anh nên giờ đây trái tim tôi như vỡ vụn. Anh gây ra cho tôi cả vết thương về thể xác lẫn tinh thần. Anh chưa từng một lần cảm thấy có lỗi với tôi sao? Vì người đàn bà đó mà tôi đã phải chịu đựng bao nhiêu tủi nhục từ anh và gia đình anh, anh có biết không?
Đã gần 5 tháng kể từ ngày anh bỏ tôi và đến với người đàn bà đó, nỗi đau trong tôi vẫn chưa hề vơi đi chút nào. Vết thương không thể lành lại được mà ngày càng lan rộng ra. Người ta nói cái gì cũng có giới hạn của nó nhưng tôi không biết giới hạn cho nỗi đau mà tôi đang chịu là ở đâu, sao tôi tìm mãi mà không thấy. Tôi phải làm gì để có thể quên đi sự phản bội của anh?
Anh là người đã thay đổi, làm sao anh có thể hiểu được nỗi đau đớn mà tôi đang trải qua. Làm sao anh cảm nhận được vị chua chát của nó, bởi tình yêu của tôi dành cho anh vẫn vẹn nguyên nên tôi mới đau đến như thế. Trên mọi bước đường tôi đi đều có ký ức về anh. Điều này làm sao tránh được bởi tôi với anh bên nhau cả chục năm trời. Vậy mà với anh tất cả nhẹ như lông hồng. Anh không cảm thấy một chút gì vương vấn với tôi sao? Không một chút tội lỗi nào với tôi sao? Không một chút áy náy nào với tôi sao?
Tôi thực sự khâm phục anh khi anh có thể sống thản nhiên như vậy sau tất cả những chuyện đã làm với tôi. Giá mà tôi cũng là loại tệ bạc như anh để có thể sống một cách thoải mái, để không phải quằn quại trong đau đớn như thế này, để giờ không phải sống cuộc sống như địa ngục. Đau đớn hơn cả là tôi vẫn không thể quên được anh - một kẻ tệ bạc, kẻ phản bội.
Giờ đây tôi biết làm gì ngoài việc chúc cho anh sống tốt với lựa chọn của mình. Chúc anh sẽ có được hạnh phúc viên mãn như anh mong muốn. Chúc cho anh sẽ không phải hối hận với lựa chọn của mình. Còn tôi sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho anh. Chính anh cũng hiểu những việc anh làm là không thể tha thứ và không đáng được tha thứ.