- Ý tôi muốn hỏi ở khía cạnh tâm hồn, trừu tượng kia.
- Nhờ hàng ngày chứng kiến cảnh chướng tai gai mắt mà con người ta tránh được tội lỗi, làm điều lương thiện. Có chiêm ngưỡng vẻ đẹp của quê hương, đất nước, nhà thơ mới có những tác phẩm làm hàng triệu trái tim thổn thức…
- Tóm lại là, theo ý bác, nhờ có con tim, khối óc và đôi mắt con người sẽ trở thành thiên thần phải không?
- Đúng thế! Nhân loại chẳng từng ví “đôi mắt là cửa sổ tâm hồn” sao, người lương thiện thường có ánh mắt trong veo, người vất vả, khốn cùng mờ đục, đờ đẫn, còn mắt của kẻ bạc ác, đê tiện lại luôn vằn đỏ đấy thôi.
- Xã hội mà, ở đâu mà chẳng có người tốt, kẻ xấu. Vấn đề là ở chỗ không phải người tốt nào cũng có thể nhìn được, lắm khi người tốt cũng bị che mờ.
- Người tốt thật, thường không muốn khoe khoang đâu
- Nhưng đời cũng lắm khi đường thẳng lại hóa cong, trắng đen khó phân biệt, nước biển biến sang màu vàng, bầu trời chuyển sang màu tím, giá trị bị đảo lộn hết cả…
- Tôi vẫn tin người tốt ở đâu cũng có. Mới đây nhất, một Phó Giám đốc Sở trên đường đi cứu trợ dân, bị lũ cuốn trôi, xúc động quá! Ông ấy là một cán bộ tốt. Mắt tôi có mờ cũng vẫn nhìn thấy điều đó!