“Người ta chẳng thể đi lạc trong bài hát quen, nhưng đi lạc vào trái tim lạ không phải của chính mình, thì có. Hơi thở không biết lần cuối cùng phải rời lồng ngực là khi nào, nhưng chúng luôn biết, ta yêu ai...".
Là tập sách gồm hơn 200 trang về những bài thơ được chia thành 5 phần rõ rệt: Yêu, Tình, Tình ca tháng, Cô đơn, Như một lời chia tay. Mỗi câu chữ đều được tác giả trẻ viết ra từ điều mà anh bắt gặp trong cuộc sống, hơn thế nữa, đó còn những dòng thơ vô cùng gần gũi với tâm tư của bất cứ người trẻ nào trong xã hội mà hầu như ai cũng cô đơn này.Đa chiều và đa sắc thái, Lương Đình Khoa như rót vào tai người nghe những cung bậc cảm xúc về tình yêu, về cuộc đời, lúc thăng, lúc trầm, lúc trong veo như truyện cổ tích, lúc lại thật đến tận cùng ngõ ngách.
Về tác giả,Lương Đình Khoa là một tác giả thơ trẻ quen thuộc trong những năm trở lại đây. Anh từng có nhiều bài thơ đăng báo ngay từ quãng thời gian ngồi trên ghế nhà trường, đã xuất bản tập thơ Khuôn mặt tình yêu (NXB Thanh Niên) và tập truyện ngắn Gió mùa thổi mãi (NXB Văn Nghệ). Có thể nói, thơ của Khoa là thơ về những gì mộc mạc và chân chất nhất, tuy không quá lãng mạn bay bổng nhưng đôi lúc người ta lại khắc khoải đến tận con chữ cuối cùng.
“Đừng xô nắng khô lên màu cỏ úa
Đừng ru mưa lạnh vỡ bóng trăng chiều
Một ánh nhìn đủ để nói lời yêuỞ lại đi, khi đời cần hơi thở
Của một ai quyện với trái tim mình...”
(Một ánh nhìn đủ để nói lời yêu)
Đọc "Ai rồi cũng phải học cố quên đi một người", chúng ta sẽ dễ dàng nhận ra một sự đồng cảm với những chênh vênh, lo sợ mơ hồ của Khoa trước những vụn vỡ nhỏ nhất của tình yêu. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc anh sẽ từ bỏ tình yêu, mà chỉ lo những mối lo nhất thời song vẫn đủ can đảm để bản lĩnh vượt qua. Vì tất cả đều là tâm trạng chung của những kẻ đã, đang và sẽ yêu như cách mà Khoa đã trải lòng qua câu thơ, con chữ này:
"Mẹ ơi, con yêu mất rồi!
Khi nàng đến bên con như thiên thần lòa chói
Tâm hồn con bay lên, xác thân con cháy rụi...
Một thứ tro tình thơm ngát đến tinh khôi".
Hay:
“Thành phố này đầy ứ những bóng đêm
Bóng đêm trong anh, bóng đêm trong em, và ngàn ngàn thân phận
Cần một luồng ấm sáng
Nơi mỗi nụ cười, người với người biết trân trọng dành cho nhau”
(Mỉm cười đi)
NQ.