Phải sống thế nào với con riêng của anh để tốt cho tất cả

Tất nhiên khi yêu và lập gia đình, cô gái nào cũng muốn được trọn vẹn. Thế nhưng “muốn” và “duyên phận” là 2 chuyện khác nhau. Em hài lòng với tình yêu của em và anh. Nhưng về con riêng của anh, em bối rối không biết nên cư xử thế nào trong tương lai.

15.5855

Em năm nay 27 tuổi, học vấn cao và công việc ổn. Em từ Hà Nội vào TP HCM học đại học và cao học. Hiện nay em sống và làm việc tại TP HCM. Cũng như các cô gái cùng tuổi, em đã trải qua 2 mối tình sâu đậm nhưng vì nhiều lý do khác nhau không thể đi đến một kết quả tốt nhất.

Cách đây gần 3 năm, em đã gặp gỡ và yêu một người. Anh ấy là người yêu hiện tại của em. Anh năm nay 37 tuổi, là chủ một cơ sở sản xuất bánh kẹo và các mặt hàng thực phẩm, ăn nên làm ra. Anh là người thông minh, giỏi giang và thành đạt, lại rất hiểu và luôn chiều chuộng em. Em và anh đã có những ngày tháng chia sẻ và hạnh phúc bên nhau. Em hoàn toàn hạnh phúc với mối quan hệ này. Chúng em cũng dự định sẽ kết hôn trong năm nay.

Vấn đề em cần đề cập ở đây là anh đã ly hôn vợ, đang nuôi một con gái riêng. Cháu năm nay 12 tuổi, sống với cha và đang học lớp 6 tại Sài Gòn. Cũng cần nói thêm, em và người yêu gặp nhau tình cờ tại đám cưới của một người bạn. Khi đó, anh ấy vừa ly hôn được một thời gian ngắn. Hai vợ chồng anh ly hôn theo em được biết vì nhiều mâu thuẫn và luôn bất đồng quan điểm về gia đình, cuộc sống không giải quyết được. Chị vợ cũ của anh hiện đang sống và làm việc tại một thành phố ở miền Trung.

Trong suốt gần 3 năm em và người yêu tìm hiểu nhau, em gặp cô con gái riêng không nhiều. Chỉ thỉnh thoảng gặp gỡ cháu vào những dịp như Noel, sinh nhật, ngày lễ…, ngày thường cũng hạn chế gặp, hoặc có gặp thì cô cháu chỉ trò chuyện dăm ba câu. Cô bé có lẽ cũng không quá thích em, nhưng cũng không phản đối hoặc làm những “trò” ghê gớm như những đứa con riêng khác. Nó yêu mẹ và mong chờ mẹ hơn là đi chơi hoặc gặp gỡ em. Em nghĩ đó cũng là một lẽ đương nhiên. Tuy nhiên, thỉnh thoảng con bé cũng nói dăm ba câu ra chiều không vui vẻ với em. Nhưng em cũng không để tâm nhiều đến lời nói chưa hiểu biết của đứa trẻ.

Mọi chuyện cứ như thế, em không suy nghĩ quá nhiều. Nhưng bây giờ, cũng dự định kết hôn, em bỗng lo lắng khi về sống chung ở nhà anh, sẽ va chạm với con riêng của anh như thế nào? Mình sẽ phải cư xử với con bé ra sao? Dù thế nào chăng nữa, con bé cũng không bao giờ xem em như mẹ nó, và em cũng không thể xem nó như con ruột của mình. Sẽ luôn có khoảng cách.

Bố mẹ em cũng rất phiền lòng và lo lắng khi em phải đối mặt với mối quan hệ này. Trước kia, khi em quyết định yêu và tìm hiểu anh ấy, bố mẹ em ngăn cản nhiều. Nhưng theo thời gian, vì thương con, và thấy anh ấy cũng thể hiện là một người tốt nên dần dần bố mẹ cũng đồng ý cho em tiếp tục tìm hiểu. Tuy nhiên, họ vẫn thường lo lắng về cuộc sống của em trong tương lai khi em là người vợ thứ 2 và là mẹ kế.

Tôi ít có dịp nói chuyện riêng với con bé.

Về phía em, cảm xúc đối với con gái anh là “không thương quá nhiều cũng không ghét”. Không thương nhiều ở đây vì cảm giác giữa người với người, đó là một cảm giác “có qua có lại”, vì con bé cũng nhiều lần tỏ vẻ và có những câu nói “miễn cưỡng” với em (không quá đáng lắm). Nên dù không muốn, nhưng cảm xúc của em đối với bé cũng chỉ có vậy. Nhưng em nghĩ nếu em và nó đều nhường nhịn và tôn trọng nhau, vấn đề sẽ được cải thiện hơn trong tương lai.

Tất nhiên khi xác định làm vợ anh, em cũng sẽ cùng anh chăm sóc con bé và tương lai của nó đến khi trưởng thành. Người yêu em là một người cha rất yêu thương con gái. Thật sự thì lúc yêu nhau, đôi khi em cũng có phần thấy buồn khi đang đi chơi, con bé gọi ba về vì lý do gì đó; ví dụ như nó đang thấy buồn, cô đơn… Thế là anh phải sắp xếp về. Hay em cũng chạnh lòng khi người yêu phải “chia ca” cho em và con gái riêng trong những dịp này nọ. Cũng có khi cả 3 đi chung. Nhưng không khí có phần gượng gạo nên cũng hạn chế.

Rồi có những khi em cần anh bên cạnh, nhưng cô con gái thì cũng muốn được ba chở đi chơi. Nhưng em xác định tình yêu này là do chính mình lựa chọn và mình cũng thấy hạnh phúc với người đàn ông này, nên mọi chuyện đều trôi qua.

Còn một vấn đề mà cô bạn của em từng gặp. Nó cũng cưới một người từng ly hôn và có con riêng. Trong đám cưới thì xảy ra sự cố là cô con gái riêng cứ khóc, buồn, níu áo cha khi cha đang làm chú rể. Thậm chí ngay phần làm lễ, con bé cũng chạy nhào lên sân khấu kéo tay cha. Mặc dù trước đó, con bé đã được cha “chuẩn bị tinh thần” rất kỹ rồi.

Chuyện như vậy nên cô bạn em bị một phen ái ngại và hơi bẽ bàng với quan khách hai bên. Vậy làm sao để tránh được chuyện này? Mà không cho cô con gái riêng tham gia thì cũng không ổn. Anh chị nào có thể cho em lời khuyên để không rơi vào tình huống “dở cười dở khóc” làm hỏng ngày trọng đại ?

Tất nhiên khi yêu và lập gia đình, cô gái nào cũng muốn được trọn vẹn. Thế nhưng “muốn” và “duyên phận” là 2 chuyện khác nhau. Em hài lòng với tình yêu của em và anh. Nhưng về con riêng của anh, em bối rối không biết nên cư xử thế nào trong tương lai.

Chuyện của em là như vậy. Không biết có các anh chị nào cùng “cảnh ngộ” giống như em hãy cùng chia sẻ và cho em lời khuyên. Chúng ta phải sống thế nào để tốt cho bản thân mình, và cho tất cả? Em rất mong lời khuyên và ý kiến của các bạn, các anh chị đi trước. Em xin cảm ơn.

0--1

Liên hệ xóa tin: [email protected]