Tô Chấn Phong chưa từng mơ được nổi tiếng

Với khán giả trong nước, Tô Chấn Phong là một giọng ca lạ. Lạ ở chỗ anh bất ngờ xuất hiện, bất ngờ được yêu quý và cũng bất ngờ... biệt tăm. Rồi đột ngột anh trở về, lặng lẽ lo cho chương trình "Nối vòng Việt Nam" của bà xã Khánh Hà. > /

15.5967

- Về giúp đỡ Khánh Hà làm liveshow, anh không cùng xuất hiện với bà xã trên sân khấu nhưng sự thật là có rất nhiều khán giả còn nhớ và hâm mộ anh. Vậy anh có định làm điều gì đó cho riêng mình?

- Không phải bây giờ mà từ bao nhiêu năm nay, tôi chưa từng nghĩ mình muốn làm điều gì đó cho riêng mình. Khoảng thời gian sau khi Anh Tú mất (Anh Tú là anh trai của ca sĩ Khánh Hà), nhiều lúc ngồi buồn một mình tôi cũng tự hỏi, có điều gì tôi thật sự muốn làm cho bản thân mình, hay vì bản thân mình chưa? Hình như chưa... Có nhiều hoàn cảnh đưa đẩy tôi làm việc này làm việc kia. Và cứ thế tôi làm, mà việc gì cũng làm được. Nhà tới 6 anh em, tôi là con thứ hai, từ lúc còn nhỏ đã phải giúp mẹ lo cho mấy đứa em, sau này lớn lên từng mở hãng xì dầu, hãng cà phê, kinh doanh thời trang... cũng là do mẹ muốn tôi làm.

Ca sĩ - nhạc sĩ Tô Chấn Phong. Ảnh: Thế Giới Nghệ Sĩ.

- Thế còn chuyện ca hát thì sao?

- Không phải mẹ mà là Khánh Hà muốn. Khánh Hà là người đẩy tôi vào phòng thu, đẩy tôi ra sân khấu. Tôi là người rất nhát, không nghĩ mình có thể làm được ca sĩ, nhạc sĩ gì đâu. Ra sân khấu rất run. Mà cho đến khi gặp gỡ Khánh Hà, tôi hầu như không nghe nhạc Việt.

Khoảng những năm 92-94, khi Lưu Huỳnh (đạo diễn phim Áo lụa Hà Đông) muốn thực hiện một cuốn video ca nhạc để làm bài thi nộp cho trường, có đề nghị tôi đầu tư để bán luôn. Tôi thấy OK, vậy là chúng tôi tìm một giọng hát nhạc Việt hay nhất. Nghe nhiều người giới thiệu Khánh Hà, tôi ôm về một đống đĩa để nghe, càng nghe càng mê. Bạn tin nổi không, tôi nghe nốt trước là biết Khánh Hà sẽ hát nốt sau thế nào, mà lần nào cũng đúng!

- Ca khúc đầu tiên anh hát và hát chung với Khánh Hà là bài gì?

- Đó là ca khúc Yêu nhau trong mưa, Hà muốn có một giọng nam hát chung, kêu tôi hát đi. Thì hát, sợ gì ai, có ai biết đến tên mình đâu mà sợ! Khi ra đĩa, cũng chỉ dám để tên mình nhỏ xíu dưới tên Khánh Hà. Tới khi có một khán giả ở Australia hỏi Khánh Hà, Tô Chấn Phong là ai mà hát với chị nghe hay quá, mới thấy thì ra mình hát cũng được, cũng có người khen đó chớ!

Thật ra, tôi cũng thích hát, thường nghêu ngao mỗi khi có hứng, mà hát nhiều nhất là trong... buồng tắm! Trong nhà nếu có ai xứng đáng trở thành ca sĩ thì phải là ông anh của tôi. Anh mê lắm, từng lập ra một ban nhạc nhưng cũng là cái số cả, tôi lại là người được biết đến như một ca sĩ.

- Còn với cặp đôi hát chung được yêu quý Tô Chấn Phong - Lưu Bích và cả chuyện song ca với ông cậu nổi tiếng Trịnh Nam Sơn thì là duyên cớ từ đâu?

- Ừ, lạ thiệt phải không? Hát với Lưu Bích là cũng do Lưu Bích cần một giọng nam hát chung. Còn với cậu Sơn là chỉ song ca một bài duy nhất Nhớ phút ấy, vì ai cũng bảo giọng hai người giống nhau, hát thử có khác nhau không? Mà làm sao giống được nhau phải không? Cũng giọng trầm nhưng giọng tôi mỏng hơn, nhẹ hơn. Với âm nhạc, cậu Sơn không lãng đãng như tôi, cậu mê từ nhỏ, học từ nhỏ và rất giỏi.

- Ca sĩ, nhạc sĩ, nhiếp ảnh, quay phim, MC, rồi cả diễn kịch... dù tham gia nhiều hay ít gì thì anh cũng đã cho thấy những nét tài hoa của mình. Điều gì khiến anh cứ như một lãng tử chỉ muốn dạo chơi như vậy?

- Như tôi nói, tất cả những việc kể ra đây đều do hoàn cảnh đưa đẩy, tôi chưa từng nuôi dưỡng ước mơ trở thành nghệ sĩ nổi tiếng, cũng chưa từng có chí làm giàu. Chụp ảnh, quay phim cũng vì cần cho Khánh Hà, vì có lần chỉ một bức ảnh Khánh Hà che dù đi dưới mưa mà không tìm được người chụp đúng ý đồ của mình, tôi xắn tay áo vào làm luôn.

Làm MC là do Kỳ Duyên tự sắp xếp rồi gọi cho tôi... Có thể thế này, những người ở bên cạnh tôi thấy ở tôi có những tố chất đó, họ hiểu rõ tôi hơn tôi thì phải! (cười). Mà cứ làm theo cái người khác muốn thì tôi đã phải làm việc liên tục rồi nên chưa làm điều gì mình muốn chăng?

- Vậy bây giờ nếu anh muốn làm gì cho mình, anh sẽ làm thế nào?

- Mình muốn làm gì cho mình nhỉ? Chưa nghĩ ra. Thôi thì cứ làm như lâu nay mình đã làm, được làm việc, có việc để làm là nhất rồi.

- Những khán giả cũng đã rất yêu quý giọng hát của anh, lúc đầu chẳng biết Tô Chấn Phong là ai mà cứ tìm đĩa để nghe. Chị Hà còn nói anh có rất nhiều sáng tác nhưng không chịu công bố. Lần này có người thúc, có người muốn sao anh không làm?

- (Cười) À, chuyện này thì có lẽ Hà muốn chọc tôi thôi, tôi có một số sáng tác nhưng không nhiều, mà cũng không biết khán giả có thích không? Suốt một thời gian dài, không hiểu sao cứ vào phòng thu được 10 phút là tôi muốn ra, không có hứng để hát. Mình hát mà không có hứng thì khán giả làm sao nghe.

Chuyện được khán giả trong nước yêu thích tôi cũng không ngờ tới. Lần trở về này thật sự cho tôi rất nhiều cảm xúc, nhất định tôi sẽ dành thời gian để thu, trước mắt là đưa lên mạng cho các bạn download nghe thoải mái. Rất mong các bạn yêu thích.

- Anh nghĩ sao về việc làm một sô diễn riêng ở VN?

- Ai cũng hỏi tôi sao không tham gia vào liveshow Khánh Hà - Tuấn Ngọc lần này nhưng thật sự thời gian quá gấp, tôi chưa chuẩn bị gì để ra mắt khán giả, hẹn một lần khác vậy. Còn sô riêng, có thể lắm dù tôi chưa có kế hoạch gì cụ thể. Tôi đang có rất nhiều cảm hứng để hát đây. Có thể là cả những sáng tác mới nữa.

- Anh thích nhạc gì?

- Dạng nhạc như tôi hát, nhưng không phải thích nghe mình hát đâu (cười). Nhạc nước ngoài thì tôi thích hát đủ loại, nhạc gì cũng nghe, từ pop tới hip hop, rồi jazz, country... Ai mà vào xe tôi bật nhạc thì loạn tai đấy!

- Giới nghệ sĩ thường... ăn chơi hơn người, còn anh thì sao?

- Hiểu theo nghĩa nào? Nếu ăn chơi bậy bạ thì tôi chưa bao giờ tham gia, nhưng nhảy nhót, khiêu vũ, thì những năm tôi 16-17 tuổi mê lắm. Hồi đó ở Florida ít người VN nên nghe có nhà ai mở hội, làm tiệc là cứ thế mà tới, dù chẳng quen biết gì. Vui không?

- Trước khi đến với Khánh Hà, chuyện tình yêu của anh thế nào?

- Bạn gái thì trước đây cũng có, chút chút. Nhưng yêu chỉ có bà xã thôi (cười).

- Trông anh phong độ, đầy chất nghệ sĩ như vậy, Khánh Hà phải lo lắng đến mức nào?

- Chắc là không đâu. Tôi chỉ biết làm việc, ngoài ra cũng ít đi đâu, thỉnh thoảng còn tìm chốn để thiền. Tôi có vài lần đến thiền ở chùa của thiền sư Thích Nhất Hạnh đấy...

- Anh ngộ ra được những điều gì?

- Cuộc đời mình được như thế này đã là may mắn hơn rất nhiều người khác, nhưng tôi sợ phải nhìn thấy người thân khổ, sợ họ thất vọng về mình. Và ngược lại, tôi hạnh phúc khi cảm nhận được niềm hạnh phúc của những người bên cạnh.

- Hai cậu con trai của anh có thiên hướng gì về nghệ thuật?

- Chúng tôi không ép con, để chúng tự chọn lựa con đường riêng. Nhưng cháu thứ hai có vẻ thích hát hò nhảy nhót lắm. Tôi muốn con mình thật sự có niềm đam mê để theo đuổi một mơ ước nào đó, đừng giống như tôi, cái gì cũng để hoàn cảnh đưa đẩy mới làm.

Tô Chấn Phong và con trai. Ảnh: Thế Giới Nghệ Sĩ.

- Về Việt Nam lần này anh thấy thế nào?

- 27 năm tôi mới về quê nên thấy nhiều thay đổi. Mong có thời gian đi thăm lại những nơi cũ, đến chỗ này, chỗ kia, nhưng kẹt sô Khánh Hà, vả lại tôi chưa sắp xếp được công việc bên nhà, về đây chỉ có mấy ngày nên chẳng đi đâu được nhiều. Tiếc thật đấy. Lần sau phải tìm cách ở lại chơi lâu hơn.

Tôi thích những nơi có cảnh đẹp hữu tình, thích món ăn ngon, thích gặp gỡ những người thân thiện để nghe họ nói, vì thường thì tôi rất ít nói và cũng chẳng biết phải nói thế nào để diễn đạt rõ ý mình. Với âm nhạc cũng vậy, với bản thân cũng vậy, tôi chỉ mong có được sự thấu hiểu và chia sẻ.

Tô Chấn Phong hát nhẹ nhàng, êm dịu, không quá kỹ thuật và cũng không có ý định phô diễn, cứ thế những cảm xúc lãng đãng len vào lòng người nghe. Người hát như không hát, như chỉ thủ thỉ những lời nhung nhớ, những buồn vui, hờn giận của đôi lứa yêu nhau; cả những đau khổ, mất mát cũng bỗng nhiên nhẹ nhàng, không quằn quại, rên xiết; người nghe cũng không cần phải cố gắng tập trung để thưởng thức những giá trị của một giọng ca đẳng cấp mà là chia sẻ những âm giai đồng điệu đâu đó quanh mình. Trong một chiều nhẹ gió, giữa một quán cà phê vắng hay im lặng bên một người bạn lâu ngày gặp lại... mà nghe anh hát thì thật tuyệt.

Có một thời anh là hiện tượng của làng nhạc hải ngoại, một gương mặt và giọng ca đủ sức quyến rũ bao khán giả trẻ. Những năm 1996-1999 khán giả trong nước săn tìm đĩa anh hát thật nhiều, rồi trông chờ những album mới, nhưng bỗng dưng thấy bặt tăm. Nghe đi nghe lại cũng chỉ có chừng đó bài: Dĩ vãng nhạt nhòa, Khúc nhạc buồn, Chìm vào lãng quên...

Cả những thông tin về anh cũng không có. Ở bên kia anh lại không nghĩ trong nước có nhiều người yêu thích giọng hát mình. 27 năm trở về sửng sốt khi thấy có nhiều người nghe mình, nhớ tới mình và hơi tiếc... Không phải để tìm kiếm sự nổi tiếng mà vì biết nếu có nhiều khán giả muốn nghe mình thì anh đã không ngưng lâu đến vậy!

Với nghệ thuật anh như một lãng tử, lang thang bất định, chưa bao giờ xem đó là sự nghiệp cần phải dồn hết tâm sức vào. Có người xúi hát thì hát, xúi diễn kịch thì diễn, kêu làm MC thì làm, mà cứ có duyên với sân khấu mới lạ.

Sáng tác cũng vậy, hứng thì làm, làm rồi để đó, tới nỗi bà xã thúc giục đưa ra cũng ậm ừ để... thời gian trôi. Anh kể gần đây tình cờ anh nghe được một bài hát Hàn, không biết là của ai, nhưng nghe đi nghe lại vẫn thấy một niềm vui thích, sung sướng. Ước gì những bài hát của mình, những bài mình đã hát cũng có thể mang lại cảm xúc như vậy cho người nghe. Đó mới là hạnh phúc thật sự của người làm nghề.

(Theo Thế Giới Nghệ Sĩ)

 
 
0--1

Liên hệ xóa tin: [email protected]