Cảm xúc âm nhạc: Dẫu mình cách xa

Mỗi ngày em đều viết cho anh một trang nhật ký, để một ngày anh trở về từ miền đất xa xôi, sẽ cho anh xem tất cả... tất cả. Bởi nó chứa toàn nỗi nhớ dành cho anh.

15.6186

Nhật ký, ngày... tháng... năm...

Ngày thứ ba trăm bảy mươi chúng mình sống khác múi giờ.

Em vẫn thức dậy và lại nhớ anh.

Tách trà nóng thay anh mang cho em hơi ấm, và ánh nắng mặt trời ôm ấp như vòng tay anh. Mân mê khung ảnh lồng tấp hình mình chụp chung một lát, mong rằng nỗi nhớ này có thể vượt đường xa, hóa yêu thương sưởi ấm cho anh.

Em lần mò lên Facebook, dù biết giờ này anh đã đi làm được ba tiếng đồng hồ, và chắc chắn không la cà trên mạng như em.

Có một trang fanpage hỏi em: “Bài hát nào là tâm trạng của bạn hiện tại?”

Lúc này, em đang nhớ anh, đồng thời hy vọng, và vững tin. Nên em gõ trả lời bài hát: “Phía xa trùng khơi.”

Vì sao ư? Vì ca khúc ấy nói hộ tất cả những nỗi lòng em.

“Cần bàn tay trao hơi ấm”, cùng em đi qua phố đông lạnh lẽo, ấp từng hơi ấm trong nhịp thở thân quen. “Cần phút bình yên”, để em được nhỏ bé dựa vào vai anh, cảm nhận cả thế giới với bao khó khăn ngoài kia đều không thể làm gì mình. Bờ vai anh vẫn luôn là nơi an toàn nhất, và “Nếu mai không anh đời vô nghĩa”.

Gõ xong câu comment, em cập nhật status Facebook bằng một đoạn bài hát: “You’re all my life babe, you’re my shine. Dẫu cách xa trái tim vẫn cùng chung nhịp. I promise i will love you forever my love. Hãy có nhau, có nhau đến ngàn sau.” Khi anh đi làm về, nhất định phải đọc nhé!

Người ta vẫn nói xa mặt cách lòng, nhưng em nghĩ nếu tình yêu không đủ mạnh, thì dù gần ngay bên cũng vẫn xa xôi. Em thì vẫn luôn tin, tình yêu của chúng mình có thể vượt qua đại dương mà chạm vào tay nhau, mạnh mẽ hơn tất cả những cơn bão lòng yếu đuối.

Mà thỉnh thoảng, cũng có những tối em lang thang trong gió lạnh, thấy các cặp tình nhân đang e ấp bên nhau, lại chạnh lòng đôi chút. Ôi! “Buốn ơi phố vắng bóng người!” Và hẳn là ở đó, anh cũng buồn và nhớ em thế này. Giống như em “Ngày lại ngày thêm thương nhớ, nhòe cay mắt em”.

Anh ra đi để tìm tương lai cho chúng mình, em ở lại làm “hậu phương” mãi thủy chung chờ đợi, động viên anh vững vàng nơi đất khách quê người, bằng niềm tin một ngày mình sẽ lại bên nhau.

Mỗi ngày em đều viết cho anh một trang nhật ký, để một ngày anh trở về từ miền đất xa xôi, sẽ cho anh xem tất cả... tất cả. Bởi nó chứa toàn nỗi nhớ dành cho anh.

0--1

Liên hệ xóa tin: [email protected]