(Về tập thơ Ân phúc - tác giả
Dương Minh - NXB Văn học 6/2013)
Nhớ lại hơn 20 năm trước, khi
gặp anh lần đầu tiên, cảm nhận trong tôi là một ánh mắt hơi lạnh. Có thể đặc
trưng công việc (quản lý văn hóa A25) đã tạo cho anh một phản xạ “nghề nghiệp”.
Nhưng khi nghe anh nói chuyện và nhất là khi nghe anh bày tỏ sở thích nghe nhạc
cổ điển thì tất cả suy nghĩ về anh trong tôi thay đổi. Thời đó, những người làm
nghề như anh mà thích nghe nhạc cổ điển quả là hiếm, hiếm hơn khi tôi biết anh
chơi vài nhạc cụ phương Tây rất chuẩn... Qua thời gian, anh còn làm tôi ngạc
nhiên nhiều điều, như cách anh “thẩm” một tác phẩm nghệ thuật, bất kể là một
cuốn sách, một bức tranh, một tấm ảnh, một ca khúc, một vở kịch, một bộ phim...
Và 20 năm sau thì tôi bất ngờ khi anh đưa tôi đọc tập thơ của anh vừa xuất bản:
Ân phúc.
Tập thơ Ân phúc. |
Tôi đọc liền một mạch cả tập
thơ, đầu tiên như một sự tò mò, xem thơ của một người không phải nhà thơ, lại ở
trong một ngành làm việc khá khuôn phép, không có chỗ cho sự mơ mộng, lãng mạn
sẽ như thế nào... Nhưng cảm giác tò mò chợt qua đi lúc nào không hay, tôi đọc
và thích thú. Từng bài thơ của anh như đang gửi gắm một nỗi niềm, một tâm sự,
một kỷ niệm hay đơn giản là muốn chia sẻ một cái nhìn về cuộc sống đời thường
đương đại... Cảm giác như đang chạm khẽ vào một góc riêng tâm hồn anh, thật thú
vị.
Thơ của anh không có những
thủ pháp tân kỳ, câu chữ đánh đố hay cấu trúc phức tạp để gây ấn tượng mà hoàn
toàn theo phong cách cổ điển chân phương nhưng không hề thiếu sự sang trọng, sự
sâu sắc của ngôn ngữ thơ “ý tại ngôn ngoại”. Dù nhiều tứ thơ của anh không mới
nhưng vẫn cảm được giọng điệu riêng, phong cách riêng của anh.
Có thể chia tập thơ của anh
thành ba chủ đề khác biệt: Những kỷ niệm về tình yêu, những suy tư thế sự nhân
gian và những cảm nhận về cuộc sống đương đại hiện tại. Tuy là ba chủ đề, nhưng
hình như có một sợi dây liên kết mơ hồ nên không phải dễ tách bạch bài này theo
chủ đề này, bài kia là chủ đề kia, mà đôi khi có cả ba chủ đề trong một bài,
trong một bài tuy nói về chủ đề này nhưng đọc xong lại có sự liên tưởng đến chủ
đề kia... Đó chính là cái riêng tạo sự hấp dẫn trong thơ của anh, không gây
nhàm chán.
Tình yêu trong tập thơ có thể
nói là chiếm nhiều số lượng bài nhất. Chưa kể tình yêu còn phảng phất ở cả
những bài gần như không nói gì về tình yêu, nhưng vẫn cảm nhận được sự hiện
diện đâu đó trong câu chữ. Tình yêu trong thơ anh không chỉ có sự lãng mạn, mà
còn có sự thuần khiết, trong veo, hiếm gặp trong những bài thơ về tình yêu bây
giờ:
Anh và em
Ta lang thang đêm nay
Tay nắm tay
Đi hết đêm cho tới bình minh
Anh nắm tay em đi
Tâm hồn nhủ tâm hồn
Để mình xem đêm dài là thế
Để khẳng định ngày mai không
thể
Xa nhau
(Tình ca đêm lang thang - Dương Minh)
Ngay cả trong sự chia ly của
tình yêu, thơ của anh cũng đẹp như một bức tranh, không bi lụy, nhưng đọc lên
cảm thấy bâng khuâng, man mác nỗi buồn thăm thẳm:
Con đường em đi; Con đường
giấy trắng; Em hãy viết đi; Rực hồng ánh nắng
Em hãy viết đi; Rừng thu gió
lặng; Chuông chiều nghiêng đổ; Bồng bềnh mây bay
Làm sao mưa rơi; Làm sao vàng
lá; Con đường bóng ngã; Gió về em đi
Vì sao em đi; Vì sao lá đổ
Nhuộm chiều mắt đỏ
Thôi giờ chia ly
(Thôi giờ chia ly - Dương Minh)
Có lẽ, đặc biệt hơn cả là bài
Cầm lòng, nó nói lên sự bất lực của tình yêu trước sự hữu hạn của đời người,
của cõi nhân sinh. Bài thơ đẹp và mang tính dự báo khi nhà thơ mượn cây thước
triết lý nhà Phật để đo kích cỡ của thời gian:
Ngày đã qua; Hai tư giờ qua;
Hai tư cửa sinh – diệt; Vệt nắng tắt cuối ngày; Bông tuyết đầu mùa tan biến hư
vô; Phù du vẫy đôi cánh lần cuối; Cầm lòng buông vào lòng suối réo rắt...
Mỗi sinh vật, mỗi hiện tượng
tự nhiên đều có đời sống riêng của nó, cho dù rất ngắn ngủi, hữu hạn vô cùng.
Thời gian khắc nghiệt trôi đi không có ngoại lệ, hữu hạn với tất cả. Càng khắc
nghiệt bởi ta nhận biết rõ rệt sự hữu hạn của kiếp người: “Cho dù yêu em biết
mấy/Rồi cũng âm dương cách biệt... Cho dù yêu em biết mấy/Cầm lòng vậy”. Ngày
đã qua; Ta dời nhà sang thế giới khác; Cầm lòng trong luân hồi.
Biết là sẽ phải tham gia vào
vòng luân hồi của tự nhiên, sẽ phải dời nhà sang thế giới khác, mà vẫn tiếc
nuối. Cầm lòng vậy.
Thơ thế sự của anh lại có
những cảm xúc sắc, lạnh, đôi khi như vết cứa của dao, không đau nhiều nhưng cứ
nhoi nhói, day dứt. Có thể vì chính anh đã va chạm với thực tế cuộc sống qua
công việc, có thể cái cảm của anh với cuộc đời quá nhạy cảm, cái nhạy cảm của
người luôn có dự cảm tương lai:
...Nếu tất cả không là sự
thật; Ôi! Con chữ của đời lận đận; Một đời đa mang; Những con chữ vác thập giá
hiên ngang; Vạch lên trời xanh báo tin sự ác; Nếu cái ác vẫn còn ngự trị; Vẫn
còn "giọt máu" để đầu thai; Thì “Huyền thoại phố phường” mãi là huyền
thoại; “Tướng về hưu” rồi chẳng đêm nào yên giấc; Đau đáu giấc mơ quân ngũ một
thời; Lạc lõng trong nhà giữa đống đồ sang trọng; Ai cũng mải kiếm tiền nhưng
ít người hạnh phúc...
(Với Nguyễn Huy Thiệp - Dương
Minh)
32 bài thơ như 32 câu chuyện
tâm tình về tình yêu, tình đời, về thế sự nhân gian, về gia đình, bạn bè và về
một cõi tâm linh thức - tỉnh trong chính con người mình. Có cảm giác như anh
đang nhỏ nhẹ, một chút rụt rè, một chút khiêm nhường khi đưa những bài thơ này
ra công chúng. Hình như anh muốn những người đọc thơ anh ít nhiều sẽ cảm nhận
được những điều anh muốn chia sẻ như giữa những người bạn tri âm.
Riêng tôi, khi đọc hết tập
thơ anh, tôi có cảm giác như mình đã chạm khẽ vào một góc riêng tư trong tâm
hồn anh, có gì đó phảng phất một nỗi buồn của sự cô đơn qua những dòng thơ, có
gì đó như anh đang muốn nói nhiều hơn những gì đã thể hiện qua thơ, như một tri
âm có sự đồng cảm, có sự run rẩy, có chút rưng rưng, có vài tiếc nuối, có
khoảnh khắc xao động, có những xốn xang day dứt...
Hoài Hương