MTG: Lâu nay Thơ vẫn tồn đọng trong hai thái cực ít người đọc, không bán được, nhưng hình như vẫn còn đền đài lăng tẩm, quá cao siêu, chót vót ngự đỉnh! Ví như mấy ông thi sĩ khó ưa thường chơi và bốc phét nhau. Thiên hạ không ai hiểu mình thì chúng ta hiểu nhau! Nhưng vẫn khó vì chưa chắc ai chịu hiều ai bởi ai cũng cho thơ mình là hay nhất (!). Cứ vĩnh vờ riết như thế tôi thấy cũng hơi chán!...

Liên Hoa là một người đàn bà nội trợ! Chị làm thơ cũng chẳng mong trở thành nữ sĩ! Nhưng thường sau bếp núc, đời thường chị tự tìm thấy niềm vui trong thơ ca. Và hạnh phúc chữ nghĩa, thi ảnh ngỡ lạnh lẽo, mênh mông đó lan tỏa, dư ba lâu hơn trước sóng những cay đắng, những  thăng trầm bủa vây lên xuống ngầm cuộc đời chị. Thơ chị viết giãi bày cho chính mình. Và cũng tìm cách giải mã số phận nữa! Những điều mà bình thường chúng ta ai cũng biết, cũng có, cũng cố che giấu "sau cánh cửa đẹp"! Để thơ tự đóng mở những cánh cửa lòng mình.
Vì thế Liên Hoa  thấy thơ như món ăn tâm hồn mà không một người đầu bếp nhân gian nào không nêm nếm thử một lần trong kiếp nhân sinh cho biết. Không có nhiều thời gian, nhưng tôi đã đọc hai lần tập thơ Tâm Cảnh của chị do nhà xuất bản Trẻ ấn hành 2013. Nhiều bài thơ Chị "đọc vị" rất nhanh những thực đơn vui, buồn ê hề và ê chề của đời sống. Và cũng rút ra từ đó những hương vị, chưng cất. Những điều ngỡ bình thường nhưng không tầm thường chút nào! Sau tất cả là gì? Hãy đọc "món mới" dọn lên trong hai câu lục bát khá hay của chị:
“Một người thức để dòm đêm
Một người thức để vẽ thêm mộng ngày”...
Sau chìm đắm "thức" dòm, dò độ sâu miên viễn của nỗi đau, nỗi cô đơn, của đáy đêm chúng ta sẽ có thêm một ngày mới tiếp tục sống, lạc quan và phơi phới "vẽ thêm mơ mộng".
"Mộng ngày" nhưng chưa chắc đã là "ngày mộng"! 
Thơ nội trợ đã như thuốc bổ trợ!
Bởi không đi tiếp, không vẽ "thêm mơ mộng" cho ngày mới chúng ta không cần làm Thơ nữa!...
Sự thật thơ vẫn sống trong một ngách trở nào đó của tâm hồn mỗi người đấy thôi!...
Sài Gòn, Cà phê Mộc Thủ Đức, ngày 8.3.2015
Nhà thơ NGUYỄN HỮU HỒNG MINH giời thiệu 

 Cây bút thơ Liên Hoa, ảnh chụp xuân Ất Mùi 2015
 

BÁO ĐIỆN TỬ MỘT THẾ GIỚI 
GIỚI THIỆU CHÚM THƠ  'SAU CÁNH CỬA ĐẸP' - LIÊN HOA


 
VỜ



Một người thức để dòm đêm
Một người thức để vẽ thêm mộng ngày
Một người
vờ tỉnh...
vờ say...
Lây lất... theo mộng
loay hoay...níu đời

 

XÓA

Buổi sáng dịu dàng bằng ly trà ấm
Ngắm nắng len qua cánh cửa đã trầy
Nhìn tháng chạp tiễn hư hao chầm chậm
Xoá nổi mừng mếu máo nốt hôm nay
Xoá giọt lệ không khô trong mắt thấm
Xoá môi nhăn

thẳng thớm
nụ cười


ta lại thấy đời đang dễ chịu

Sài Gòn 1/2/2015

       
 

BỢN

Năm nay lạnh
mùa xuân về hơi muộn
Én còn xa
bóng quạ lảng vảng gần
Cúc chưa bung cánh
cuống đã héo dần
Ngoài ngõ vắng
nắng trong sân lịm xuống
...
Cơn gió nào
quấy nhiễu
bợn..
tâm không

1/2015.


         

 SAU CÁNH CỬA ĐẸP

Trong tổ ấm nơi xứ lạ mỗi ngày
từng buổi sáng
có một người phụ nữ
 giật mình thức giấc
 trên nệm giường đẹp đẽ
ngát mùi oải hương
trùm chăn gối mỏng
Cô trân mắt nhìn trần nhà cao ngạo
 chùm đèn hào nhoáng
thấy bóng mình xô lệch giữa tường trơ
Cô thờ ơ
đến bên bồn rửa mặt
vòi nước tuôn ra
trôi tuột nụ cười xuống cống
Cô soi gương
chải đầu
nhiều sợi tóc rủ rê nhau rụng khỏi
mớ rối rắm quấn nùi
trong chiếc kẹp màu đen
Rồi,
cô lại tô son
lại dặm phấn
mong lấp hết nốt ruồi duyên lận đận
dưới dung nhan tiên - phàm
trang hoàng ảm đạm!
Cô lặng lẽ đi xuôi về gian bếp
dòm dãy son nồi lật nắp
nằm đợi lửa bốc mùi tanh thịt cá
dòm bông cải tái xanh
 tựa búp phong ba
khô khốc trong rổ lạnh
dòm chồng bát đĩa
úp mặt chờ tiếng khua qua bửa
chờ gia vị
mặn nhạt
chua cay
lua vào cái lưỡi mòn đắng chát...
những miếng thở dài ngọt ngào
dọn đàng hoàng trên mặt bàn bóng bẩy
thiếu hơi người
nên sẵc gỗ chẳng đượm hơn
Cô bước quanh phòng khách rộng lớn
không bụi bặm lọt vào
không chút gió len qua
chỉ có nắng làm loang ánh sáng
chiếu hắt vào
những pho tượng vô ưu
những bức tranh mê ngủ
là nhân chứng dửng dưng
thấy người chủ run thầm bên lò sưởi kiểu cách
Và,
sau mỗi khúc nhạc mơ hồ
là tiếng chuông buồn tẻ
gõ từng hồi
từ chiếc đồng hồ chạm trổ
mạ vàng
không mặc cả với thời gian
xa xỉ
Mà,
cô cũng chưa hề mặc cả
một cuộc đời chưa từng rao giá...
Qua tấm rèm
 phong phanh
đâu che hết
 thâm tâm
sau cánh cửa
hoa mỹ
trần ai
cứ khép hờ...

WCT 6/2013.

 

               

THƯƠNG

Bồng bềnh mây ngủ trên non
Giữa dòng sông có một con đò chờ
Bóng người khách bên kia bờ
Khuất đồng lau lách bơ phờ ngả nghiêng
Ngày xưa giờ đã nằm riêng
Nhìn qua lưng núi cõng thêm ngọn đồi
Trăng thao thức
 gió im hơi
thương,
 con đò vẫn chơi vơi giữa dòng


 

 Tập thơ "Tâm Cảnh" của Liên Hoa do NXB Trẻ ấn hành 2013 có nhiều bài thơ rung động lòng người 

 TAN TÁC


Trăng lẫn theo mây mà quá giang
Thuyền neo bến đợi kẻ sang bờ
Bạc đầu lau ngả nghiêng trôi dạt
Khuấy mặt nước buồn...
tan tác mơ!



 MỎNG TANH        

Em ghé giảng đường tạm biệt anh
Mưa thu chưa ướt hết sân trường
Hành lang chiều trải lưa thưa nắng
Lướt phiếm đàn rung những nốt thương

Thư xưa chưa dám tỏ yêu đương
Én vội qua sông chẳng bận lòng
Bỏ anh ở lại trông chiều xuống
Giữa một mùa xuân còn dỡ hương

Ngày sau gió thổi bay vương vấn
Anh gói tương tư cũ để dành
Mốc meo bụi nhớ nằm im lặng
Quá khứ in thành lớp mỏng tanh


                 

 EM BIẾT

Tháng chín anh về theo nắng thu
Trả cho sân khấu cuộc vui buồn
Vở tuồng thế sự ung dung rủ
Anh gói ghém vào một chữ thương

Tháng chín anh về nghe tiếng thu
Hoàng hôn nghiêng xuống đợi bên thềm
Hai chiếc lá vàng cùng ấp ủ
Góc đời còn lại mộng bình yên

Tháng chín anh về để nghỉ hưu
Tiếng chuông điện thoại đã im lìm
Bút xanh giấy trắng ghi điều cũ
Em biết anh còn...
 nhớ
 tiếng đêm

11/9/2014.

 

 
MƯA TRỜI

Mẹ đi qua cổng bay
Đơn độc giữa dòng người
Ngoái nhìn con ở lại
Với nụ cười không tươi

Mẹ đã hiểu vì sao
Sau bao điều chẳng thể
Là âm thầm khát khao
Lẫn khuất trong lòng trẻ

Theo ô cửa máy bay
Trăng tiễn mẹ về nhà
Có vì sao lặng lẽ
Đứng một mình nơi xa

Lẫn sau đôi mắt cười
Là rất nhiều dòng lệ
Tuôn ngược vào tim mẹ
Thành cơn mưa của trời

9/9/2013. Trên chuyến bay Wichita - Chicago.

   
 

 NGÕ CỤT

Nhà tôi nhỏ
nằm trong con ngõ vắng
Trước sân còn vỏn vẹn một chậu hoa
Mụn chó vàng vãn bóng mấy tháng qua
Con hai đứa gần mà xa đằng đẵng

Chờ bửa có dăm con ruồi bay lạc
Đánh hơi tanh khi cửa hở gió lùa
Mâm cơm nhạt thiếu tiếng va chén bát
Đũa tre già
hai chiếc lặng lẽ khua
...
Nhà tôi nhỏ
nằm trong con ngõ nhỏ
Khuya qua mưa hoa rụng hết xuống thềm
Linh hồn vật ngoài hiên dường đứng đó
Ngó chủ mình thức trắng giữa màu đêm

Nhà tôi nhỏ
buồn hiu trong ngõ cụt
Mấy mươi năm nắng chiếu bạc thếch tường
Tôn ngửa mặt nghe giông gầm thảng thốt
Rệu rạo kèo dựa cột để yêu thương


Sài Gòn. Tháng 10/2014.
Liên Hoa