Linh Nga luôn học cách nhẫn nại với chính bản thân

Những sóng gió trong vụ án Thuyết "Buôn Vua" đã qua đi, 23 tuổi, Linh Nga sở hữu một bộ phim, sắp có tấm bằng đạo diễn và nhiều khát vọng phía trước. Một lần cuối cùng, Linh Nga muốn nhắc lại những chuyện cũ để rồi sẽ khép lại những tháng ngày buồn bã nhất trong đời.

0

- Sau những mất mát trong cuộc sống riêng, chị có nhận xét gì về những người từng cộng tác với mình?

- Danh dự, nhân phẩm của một con người là những điều rất lớn, không thể đùa cợt hoặc phán xét dễ dàng. Một số người từng là bạn thân thiết quanh tôi, thật kỳ lạ là chính lúc chiếc thuyền sắp chìm, có người lại sẵn sàng đẩy tôi xuống nước. Dù sao, đó cũng là một bài học xương máu để tôi tiếp tục tồn tại trong đời.

- Cuộc đời thường bão táp, nhất là với những người đẹp. Chị nghĩ sao về quy luật đó?

- Tôi cũng nghĩ, chuyện của tôi chưa phải là gì to tát. Cuộc đời chắc chắn còn nhiều điều khủng khiếp hơn. Thường thì người ta chỉ nghĩ một chiều: Người đẹp phải đi kèm đại gia và quan hệ dựa trên cơ sở hai bên cùng có lợi. Nhưng nếu tôi là người ghê gớm như báo chí đồn thổi, liệu tôi có nhất thiết phải gắn bó với anh Thuyết (Thuyết "Buôn Vua") bằng mối quan hệ vợ chồng hay không?

Diễn viên Linh Nga. Ảnh: VNN

- Việc chị luôn trả lời trước công luận là sẽ chờ đợi Thuyết đến khi nào ra tù giống như thái độ thách thức khiến nhiều người thấy nó không thật. Bản thân chị nghĩ sao về những tuyên bố của mình?

- Cuộc đời luôn có những chuyện khó tin. Cái gì cũng trở thành không thật. Trong sáng quá cũng khiến người ta nghi ngờ. Khi đó, tôi mới 20 tuổi, quá ít kinh nghiệm để trả lời phỏng vấn. Tuy nhiên, điều tôi nói cũng không giống như những gì một số phóng viên đã ghi lại. Tôi chỉ trả lời một vài báo, sau đó tất cả đều đăng tải kiểu ăn theo. Có người chưa từng gặp tôi một lần trong đời mà viết tới 6 kỳ, kể mọi thứ chi tiết về tôi. Tất nhiên là những lời bịa đặt.

- Tất cả những tấm ảnh của chị đăng trên báo hồi đó đều tạo những cảm giác rất xấu cho người xem. Cảm giác của chị ra sao?

- Có những người cố tình lấy ở đâu những tấm ảnh rất xấu, thậm chí bị cắt ngang nửa mặt để đăng báo tạo cảm giác như tôi là một kẻ độc ác, nham hiểm.

- Tại sao chị không ra nước ngoài du học như một số người trong hoàn cảnh đó?

- Thời điểm đó, rất nhiều người đã thực lòng khuyên tôi nên trốn đi, bỏ đi. Họ nói: Ở đây, tôi sẽ không ngóc đầu lên được. Đúng là cũng có nhiều cơ hội để tôi có thể ra đi, nhưng tôi không muốn thế. Bỏ đi, dẫu sau này có trở lại nhưng mãi mãi không thể chứng minh được điều gì ngoài sự hèn nhát. Chạy trốn là hèn nhát không dám sống thật, sống đúng con người của mình.

- Vậy cho đến bây giờ, sau mấy năm tiếp tục trải nghiệm và nhìn lại, tình cảm của chị ra sao?

- Có quá nhiều thứ phức tạp tác động lên chuyện tình cảm của tôi. Cho đến thời điểm này, cá nhân tôi chưa chắc đã là yếu tố quyết định tất cả. Dẫu sao, tôi và Thuyết vẫn luôn tôn trọng lẫn nhau. Thời gian thụ án của Thuyết kéo dài tới 20 năm (đã qua khoảng gần 5 năm), mọi chuyện vẫn còn ở phía trước. Từ mấy năm trước, khi tôi vào thăm, người ta đã không cho gặp Thuyết vì lý do trong danh sách đăng ký thăm nuôi, tôi đã không còn có tên với tư cách "vợ". Chuyện này tôi chưa hề nói với ai, nhưng sự thật chỉ đơn giản có vậy. Chuyện đợi chờ theo kiểu lên gân là do một số phóng viên "cố ép" vào miệng tôi. Tôi khẳng định rằng những gì mình nói không thách thức như vậy. Tôi chỉ nói: "Trong phạm vi có thể, nếu như cả anh Thuyết và tôi đều tôn trọng tình cảm, tôi có thể chờ đợi".

- Khi dư luận ầm ĩ lên án, đã khi nào chị cảm thấy tuyệt vọng?

- Nhiều nữa là khác. Có những lúc tôi không còn thiết sống. Nhưng cũng phải nói thật là cái chết luôn ám ảnh tôi ngay từ khi còn nhỏ. Từ lúc niên thiếu tôi cũng ít khi vui, ít khi có nụ cười trên môi. Tôi là người dễ bị tổn thương.

- Điều gì giúp chị vượt qua nỗi đau đó?

- Khó khăn lắm. Nhưng phải nghĩ đến những điều tốt đẹp mình đã có.

- Chị nghĩ tố chất nghệ sĩ trong con người chị là gì?

- Tôi nghĩ, nhân tài luôn đi cùng sự hồn nhiên và bất hạnh. Mà đã muốn đi theo con đường nghệ thuật thì phải yêu được sự hồn nhiên và bất hạnh ấy.

- Nghệ thuật mà chị nói tới là múa hay điện ảnh?

- Thi vào khoa Đạo diễn là một quyết định lớn trong đời tôi . Ballet là môn nghệ thuật mà tôi đã theo đuổi, gắn bó suốt 8 năm, từ khi 10 tuổi. Khổ luyện, cay đắng cả về vật chất lẫn tinh thần nhưng tôi vẫn yêu và rất kỳ vọng sẽ phát triển được môn nghệ thuật này.

- Bằng trải nghiệm của hiện tại, chị nghĩ gì về bộ phim đầu tay "Xuôi ngược đường trần"?

- Tôi không có gì phải hối hận. Khi đó tôi mới 20 tuổi, đã gửi gắm vào đó toàn bộ ước mơ, khát vọng và đã làm phim với tất cả trái tim. Tôi đã cháy hết mình với nó.

- Người ta lên án thái độ của chị khi chỉ đạo các thành viên trong đoàn phim. Sự thật là thế nào?

- Phải thừa nhận rằng tôi đã rất khắt khe khi yêu cầu một thái độ làm việc nghiêm túc, đặc biệt là các diễn viên đều phải thuộc kịch bản. Tôi khó tính, nhưng chỉ là trong công việc. Ví dụ như cô Kim Xuyến, ban đầu cô cũng khó chịu vì tôi đã thẳng thắn yêu cầu cô nói đi nói lại cho đúng đoạn kịch bản, nhưng sau bộ phim thì cô cháu trở nên quý nhau.

- Cuối cùng, câu chuyện làm phim trở thành chuỗi ngày buồn hay vui?

- Ngày đầu tiên bước chân vào đoàn phim với tư cách đạo diễn, ấn tượng lớn nhất đối với tôi là những ánh mắt nghi ngờ, lạnh lùng. Phải lo lắng tất cả mọi thứ cho đoàn, tôi sụt đi mất mấy kg và phát ốm. Sau đó, phim được Giải A phim truyền hình năm 2002. Lúc xảy ra ầm ĩ, bỗng dưng người ta đem ra soi xét chuyện công việc. Đã có rất nhiều lời đồn đại rằng Thuyết ép đồng nghiệp của tôi phải bỏ tư cách đồng tác giả kịch bản hoặc chính Thuyết là người đã bỏ tiền ra ủng hộ đoàn làm phim... Tất cả đều là bịa đặt.

- Làm được một bộ phim đối với một cô gái ở tuổi 20 không phải dễ. Chị tự nhận những cố gắng của chị như thế nào?

- Tôi thấy thật lạ là không ai nhìn lại khía cạnh ấy. Tôi đã gồng mình lên rất nhiều chỉ để thai nghén và sinh ra một tác phẩm. Những điều đó có thể khiến người ta phát điên bất cứ lúc nào. Nhưng cho đến giờ này, tôi nhận thấy thực ra Xuôi ngược đường trần cũng chỉ dừng lại ở "tầm cỡ" một phim truyền hình mà thôi. Bộ phim này chỉ nổi tiếng vì chuyện riêng của tôi, và sau tai tiếng, rất nhiều người ao ước giá mà được xem lại để xem nó thế nào.

Đương nhiên tôi hiểu chuyện này. Ngay khi làm phim tôi cũng không mơ màng chuyện công chúng tung hô mình hay không. Những lúc đau buồn nhất, tôi thường đến viếng một ngôi chùa có tên Hoàng Ân và nhận lại sự thanh thản khi ra về. Ý tưởng làm phim xuất phát từ đó. Tôi khao khát làm được một tác phẩm nói về chữ "Nhẫn" với ý nghĩa: Cuộc đời dù rất đớn đau nhưng nếu có chữ "Nhẫn" ở trong lòng, biết nhẫn nại với chính mình thì có thể vượt qua bể khổ.

- Bước tiếp theo của chị sẽ là gì?

- Tôi được mời trở lại đóng trong bộ phim Mạnh hơn công lý 13 tập. Trong bộ phim này, tôi đóng cả hai vai: Hai chị em sinh đôi với 2 cá tính khác nhau. Cô chị là một vũ nữ sắc sảo, khôn ngoan. Cô em trong sáng, ngây thơ. Cả hai cùng rơi vào tay một người đàn ông. Hiện tại, cố gắng lớn nhất của tôi là dành cho phim tốt nghiệp. Còn tương lai xa, nghề đạo diễn điện ảnh đã quyến rũ tôi, tôi đã đau nhiều với nó, và cũng nhận thức ra nhiều từ nó nên sẽ đi đến cùng.

(Theo Đàn Ông)

 
 
0--1

Liên hệ xóa tin: [email protected]