Anh quên em chưa, còn em yêu như thế làm sao có thể quên

Này! Gió của em, anh trưởng thành chưa? Anh thay đổi chưa? Anh hạnh phúc chưa? Và đã anh quên em chưa? Gặp nhau vào một đêm trời lạnh căm căm, mưa phun ướt áo nhưng lại chia tay vào một ngày trời hanh hao nắng, cơm cũng không buồn nuốt.

15.5827


ảnh minh họa

Này! Gió của em, anh trưởng thành chưa? Anh thay đổi chưa? Anh hạnh phúc chưa? Và đã anh quên em chưa?

Gặp nhau vào một đêm trời lạnh căm căm, mưa phun ướt áo nhưng lại chia tay vào một ngày trời hanh hao nắng, cơm cũng không buồn nuốt..

Chúng ta thiệt lạ..!

Cho đến giờ em cũng chẳng hiểu ta chia tay vì gì? Nhưng hẳn là đã thực sự chia tay phải không anh? “Hâm” của em, anh còn nhớ chứ? Những ngày tháng chúng ta yêu nhau (3 năm có lẽ) chẳng biết chán ngán là gì, dẫm lên cả sự ngăn cấm của gia đình. Chúng ta đã từng yêu nhau nhiều đến thế!

Hôm nay, Đà Nẵng nắng phát hờn và chả có lí do gì bỗng em nhớ “hâm”. Em có lẽ là đang nhớ cái cách anh nuông chiều, lo lắng, quan tâm em. Nhớ cái cách anh chăm chú nghe em lảm nhảm những câu chuyện chẳng đầu, chẳng cuối rồi mỉm cười như không. Nhớ cái khoảng khắc anh gối đầu lên chân em rồi ngủ ngoan như một đứa trẻ con. Nhớ cả cái hôn nhẹ, bất ngờ nhưng siêu dễ thương tại nhà bạn anh lần đó. Hay cái cách anh ôm em từ phía sau thật chặt chẳng hề muốn buông dù trời nắng nóng đến khó chịu. Thích cả cái cách anh mua thuốc rồi dỗ ngọt cho em uống dù em cứ lắc đầu làm khó anh này nọ. Rồi dù có chuyện gì xảy ra, dù rõ ràng em sai mười mươi nhưng anh luôn xuống nước xin lỗi dù chả có lí do gì.

Yêu như thế làm sao em quên!

Anh! Đi qua bao ngày tháng chúng ta vẫn bên nhau, vượt qua những khoảng cách ngắn dài ta cũng chẳng rời xa, thế mà chỉ vì vài dòng tin nhắn vẩn vơ chúng ta lại chả là gì nữa. Không khóc cũng chẳng cười em tự ngẫm với mình: Nếu còn yêu thì chẳng bao giờ có người thứ 3 xuất hiện. Chị ấy đến bên, chạm chân để lại một vết nứt, rồi quay lưng đi và bỏ lại hờ hững vài câu “xin lỗi”.

Buồn cười! Bề ngoài, em bình thản chấp nhận lời xin lỗi, nhưng não và tim thì chưa kịp xử lí thông tin. Rồi miết sau đây, cái vết nứt đó cứ đeo bám em chẳng buông anh ạ. Ám ảnh, mệt mỏi rồi buông bỏ. Thế thôi. Mọi thứ với em giờ là quá khứ.

Anh biết mà. Bao lâu rồi, bao lâu rồi anh nhỉ? bao lâu rồi em chẳng thể mở lòng mình với một ai, dù có cố gắng thì em cũng chẳng thể yêu thương nổi họ, họ đâu có thua kém anh, nếu không muốn nói là hơn anh nhiều điều, và chắc chắn một điều họ không lừa dối em, họ không bao giờ làm em đau như anh. Nghĩ lại những ngày tháng ấy, hẳn là anh phải mệt mỏi vì một đứa ương bướng, khó chiều như em lắm nhỉ? Xin lỗi anh nhé yêu thương của em. Giờ thì chẳng phải bận tâm về em nữa, đau thương, hờ hững và không vị trí. Bên yêu thương mới của mình đi anh nhé. Dù cô ấy là ai? Nhưng đã là lựa chọn của anh thì chắc sẽ là một cô gái tốt. Em tin là vậy.

Hãy nhớ. Đừng yêu cô ấy như cái cách anh đã yêu em. Và nữa, chúng ta cũng đã từng yêu nhau và yêu nhau nhiều như thế. Còn nữa, lời hứa 4 năm mà anh từng nói em vẫn nhớ, nhưng nếu anh yêu cô ấy thì hãy quên nó đi, anh nhớ đến nó thì chỉ khiến người anh yêu thương đau thêm thôi. Bỏ quá khứ đi và tiến bước anh nhé. Rẽ sang một lối khác anh sẽ chẳng còn nhìn thấy niềm đau. Gia đình anh dõi bước anh đi, bạn bè anh ủng hộ anh thay đổi, cô ấy bên anh và tiếp sức mạnh cho anh..

Còn em.. Ở đây.. Nhìn anh trưởng thành..

Khi yêu anh sao em thấy thế giới này nhỏ bé quá, anh đi rồi em thấy mình lạc lõng giữa mênh mông..

Yêu anh..!

0--1

Liên hệ xóa tin: [email protected]