Làm sao em có thể gặp anh khi em xinh đẹp nhất?

Trong thành phố này, thật ra chẳng ai muốn lựa chọn cô đơn cả, ai cũng đang mang trong mình một niềm khao khát được yêu thương, chỉ là họ vẫn cố giấu sau vẻ ngoài bình lặng…

15.599

Em từng nghĩ rằng mình sẽ sống thật tốt mà không cần đến tình yêu, mặc ngoài kia có bao kẻ đang mải mê với những vòng ôm chặt, mặc trong chăn có người đang rưng rức khóc. Tình yêu là một thứ quả thực khiến người ta đau đầu. Nhưng đôi khi em lại nghĩ rằng làm sao để em có thể gặp anh khi em xinh đẹp nhất?

Thế rồi em gặp được anh trong cái thành phố mà nhiều người không chọn cô đơn nhưng sự đơn côi vẫn bám riết. Lần đầu tiên là khi chúng ta cùng dừng xe vào lúc đèn đỏ, lần thứ hai là khi anh đang mải mê nhìn một cái poster phim hành động Mỹ, lần thứ ba là lúc anh dắt tay một cụ bà qua đường… Quả thực lúc đó em không nhớ nổi anh và em gặp nhau tại vị trí nào nữa.


Ảnh minh họa

Em lạc vào khoảng trời của anh vào một ngày đầy gió.

Thật ra em chưa bao giờ chọn cô đơn. Em chỉ nghĩ rằng yêu đương là một điều gì đó phù phiếm không có thực, mà chắc vì thấy em đáng yêu quá nên cô đơn cứ bám theo em.

Nhưng từ lúc thấy anh, em biết mình sẽ nhất mực muốn buông tha sự một mình này. Em không biết làm cách nào để khiến anh chú ý, nhưng em bắt đầu biết chăm lo cho bản thân mình. Cái bí quyết “đi đổ rác cũng phải mặc đẹp như nữ hoàng” được em áp dụng ngay, chắc anh phải ngạc nhiên lắm khi một đứa con gái mặc váy vào một quán cà phê toàn con trai để xem bóng đá, một đứa con gái tìm kiếm thông tin của anh nhiều hơn chương trình học trên lớp, dành chất xám nghiên cứu “nghệ thuật cưa trai” một cách đầu tư hơn so với công việc… 

Khi thời gian vẫn chậm chạp nhuốm màu lên tất cả, bộn bề cuộn tròn chồng chất trong cái vòng bất tận mang tên cuộc đời, thì anh lại là một điều gì đó dịu dàng và tình yêu len lén này là còn mãi nơi đây.

Này anh, em là một đứa con gái rất kiên nhẫn, rất lạc quan. Em không chọn thứ bình lặng với một vẻ mặt vờ như không có gì khi trong lòng dậy sóng. Tim em thực sự rất lỗi nhịp mỗi khi chúng ta dừng đèn đỏ dưới đường cùng nhau, mỗi khi thấy mái tóc anh nhuốm đầy nắng mùa hạ, mỗi khi tình cờ gặp anh với cốc cà phê đã sứt quai ở một quán ven đường… Những lúc đó, môi em đều để chế độ “auto” mỉm cười.

Kể từ khi biết anh có mặt trong thành phố này, em tự hứa mình sẽ phải xinh đẹp hơn, thông minh hơn, hóm hỉnh hơn. Nhưng em nghĩ những điều này bây giờ không còn quan trọng nhất nữa rồi, quan trọng nhất là mỗi ngày đều được lén nhìn anh rồi vội quay mặt đi khi anh chưa kịp bắt gặp. Hành động ấy cứ lặp đi lặp lại nhiều lần một cách kỳ cục và cực kỳ buồn cười.

Dù kết quả có thể nào thì em cũng rất hài lòng, dù anh có gặp em khi em xinh đẹp nhất hay lúc em xấu xí nhất, dù anh có đáp trả lại cái sự vụng dại này hay không. Vì giữa thành phố đông đúc này cũng có một người để em đủ mạnh mẽ để vượt qua sự cô đơn hai mấy năm trời qua. Thật kỳ diệu!

Nếu được tình yêu ưu ái, em thật mong có một ai đó đi bên cạnh em giữa đường phố này. Đi ngắm sách cùng em mỗi khi em rảnh rang, cùng em ngắm chiều tà của một mùa hè nóng nực, có thể nghe em kể mọi thứ, kể về hôm nay em đã đi đâu, làm gì, gặp ai. Ăn những món ăn vỉa hè và cùng mỉm cười khi gặp một đứa nhỏ, một người lạ hay dắt tay một cụ già qua đường.

Em nghĩ rằng em xinh đẹp nhất khi em gặp anh. Bởi lúc nào môi em cũng tự động mỉm cười, có vẻ ngớ ngẩn nhưng em thấy lúc này mình đang tươi tắn nhất.

Rốt cuộc chẳng ai muốn mình lựa chọn cô đơn cả. Cuộc sống có những lúc nên có chút ánh nắng mặt trời, một chút tự do, một bông hoa và một người khiến mình phải lòng nữa.

0--1

Liên hệ xóa tin: [email protected]