Làm sao để chăm nom hương khói cho cha mẹ tôi đây?

Bà xông tới, đánh liên tục vào người tôi và gào thét: “A! Tao phải dạy dỗ đứa con dâu hỗn láo này. Mày mua nhà mới, định kéo chồng mày, con mày chuyển đi khỏi nhà này hả. Con tao đẻ ra để thờ tổ tông nhà tao, chứ không phải cho mày mang dòng giống nhà mày lên bắt nó thờ phụng nhé!”.

15.5878

Dù con tôi đã 4tuooir nhưng cháu chưa một lần được về thăm ngoại vì mẹ chồng tôi không cho

Lấy nhau được ba tháng, tôi có thai. Con tôi sinh ra là con trai, là cháu đích tôn của dòng họ. Bà nội cưng cháu như cưng trứng mỏng, hết lòng chăm sóc. Mẹ tôi có thu xếp ở quê lên đỡ đần tôi lúc sinh nở. Nhưng, mẹ chồng tôi giành hết việc, chẳng để mẹ tôi làm gì. Có lẽ bà sợ mẹ tôi là người nhà quê, không biết chăm sóc trẻ em theo cách khoa học. Ngại ở lại ăn không ngồi rồi, chưa được tròn tuần mẹ tôi đã về quê. Con tôi nay được 4 tuổi rồi nhưng vẫn chẳng biết mặt bà ngoại như thế nào. Mỗi lần tôi xin cho cháu về quê thăm bà ngoại, mẹ chồng tôi gạt phắt. Bà sợ đủ thứ, nào thì đường xa vất vả, con còn nhỏ đi sợ mệt, nào thì ở quê bẩn thỉu không vệ sinh, nào thì sợ cháu leo trèo nghịch ngợm ngã xuống ao hồ thì khốn… Nói chung, lúc nào bà cũng viện các lý do để cấm tôi mang cháu về nhà ngoại.

Chịu đựng bao nhiêu năm, tôi rất hận. Nói thật, càng ngày tôi càng thấy mẹ chồng tôi giống y như ông bà nội tôi xưa kia. Chỉ khác là bà ác độc theo một cách có văn hóa hơn, và tôi đã may mắn hơn mẹ tôi là sinh được đứa cháu nối dõi cho dòng họ. Còn chồng tôi, cái lời hứa coi nhà vợ như nhà mình của anh đã bị gió thổi bay đi tít tắp nơi nào tôi cũng chẳng biết. Mỗi khi vợ chồng tâm sự, tôi lựa lời thủ thỉ thì anh buông câu: “Thì đấy, tiền lương anh đã đưa em cả, em liệu cơm gắp mắm mà lo cho mẹ!”. Dạo gần đây, mỗi khi tôi nhắc với anh chuyện nhà vợ, anh cáu gắt um: “Nói gì mà lắm thế, cứ nhai đi nhai lại, về làm dâu nhà này bao nhiêu năm mà em vẫn chưa vỡ ra được à?”. Tôi chỉ mong anh đứng trên phương diện của tôi, là đứa con gái duy nhất của gia đình mà nghĩ. Tôi chỉ mong anh nhớ đến mẹ già của tôi đang côi cút nơi quê nhà, ngày ngày nhớ con, mong cháu mà không làm cách gì được.

Một năm trước đây mẹ tôi ốm nặng rồi cũng qua đời. Bà nhắm mắt mà chỉ có tâm nguyện duy nhất là được gặp thằng cháu ngoại của mình nhưng không được mẹ chồng tôi đồng ý. Đến tận lúc mẹ tôi mất, mẹ chồng tôi cũng chỉ cho con tôi đến chắp tay vái bà ngoại một lần, bà nhất định không cho cháu ra nghĩa trang lúc hạ huyệt. Qua 49, rồi 100 ngày mẹ tôi, bà cũng không về viếng, chỉ gửi chồng tôi một phong bì tiền phúng của nhà chồng.

Từ ngày mẹ mất, tôi lúc nào cũng cảm thấy tủi phận, bàn thờ hai cụ ở nhà chẳng ai hương khói. Lần nào về quê thấy một lớp bụi dày bám trên di ảnh hai cụ, tôi chạnh lòng. Lúc nào trong thâm tâm, tôi cũng suy nghĩ làm sao để đưa bát hương cùng di ảnh của hai cụ lên thành phố để tôi được chăm nom, thờ cúng. Đã có lần, tôi xin phép mẹ chồng cho tôi được lập ban thờ bố mẹ đẻ ở căn phòng thừa dành cho khách ở. Bà tỏ ý không hài lòng. Hiểu rằng làm vậy là khó cho nhà chồng, cho chồng mình, tôi bèn suy tính cách khác.

Mấy tháng trước, có một căn nhà nhỏ cùng ngõ với gia đình tôi rao bán. Diện tích tuy chỉ chưa được 20m, nhưng tôi quyết định dốc số tiền lao động vất vả bao năm, mua lại căn nhà ấy với ý định có nơi để thờ phụng bố mẹ đẻ. Tối hôm qua, tôi bàn với chồng việc lập bàn thờ bố mẹ tôi ở căn nhà mới. Tôi không ngờ lúc ấy, mẹ chồng tôi đứng ngoài đã nghe được tất cả. Bà lao vào phòng khi vợ chồng tôi đang nói chuyện. Bà xông tới, đánh liên tục vào người tôi và gào thét: “A! Tao phải dạy dỗ đứa con dâu hỗn láo này. Mày mua nhà mới, định kéo chồng mày, con mày chuyển đi khỏi nhà này hả. Con tao đẻ ra để thờ tổ tông nhà tao, chứ không phải cho mày mang dòng giống nhà mày lên bắt nó thờ phụng nhé!”.

Biết bà đang cả giận mất khôn, tôi im thít chịu trận. Nhưng mẹ chồng tôi vẫn tiếp tục chửi bới: “Đúng là hạng người không ra gì. Mày không dạy được vợ mày hả Tiến? Cũng phải thôi, dòng nào giống nấy, chắc bố mẹ nó cũng chẳng ra gì mới sinh ra cái loại như nó!”. Nghe bà nói vậy, tôi như ly nước đầy thêm một giọt tràn, tôi vùng dậy gạt tay bà và nói: “Mẹ có thể nạt nộ con. Nhưng đừng làm vậy với bố mẹ con, xin mẹ tôn trọng người đã khuất!”. Mẹ chồng tôi lại càng chồm lên đập tới tấp vào mặt, vào đầu tôi. Uất quá, tôi nước mắt trào mi, đứng lên giữ lấy tay mẹ chồng, trừng mắt: “Bà im ngay cho tôi! Bà thật không có tính người, thật quá ác!”. Chồng tôi chứng kiến cảnh ấy ngay từ phút đầu. Mẹ anh đánh tôi, chửi tôi, sỉ nhục bố mẹ đẻ tôi, anh không hề can thiệp. Nhưng lúc ấy, anh lại lao đến đỡ mẹ anh đang choáng váng và bạt tai tôi một cái thật mạnh: “Cô câm ngay mồm lại. Cô láo quá rồi đấy. Đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Tôi chưa để cho mẹ cô khi còn sống thiếu ăn thiếu mặc, lúc chết cũng ma chay tử tế long trọng không thua ai đâu mà cô phải tỏ ra bi thảm như vậy!”. Nghe câu đó của anh, lòng tôi suy sụp.

Đêm qua, anh ở cùng mẹ chồng tôi để chăm sóc bà. Suốt cả đêm tôi không chợp mắt được. Tôi nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc. Sáng sớm, lúc mọi người còn đang ngủ say, tôi ôm con khẽ khàng ra khỏi ngôi nhà ấy, bắt chuyến tàu sớm nhất trở về quê ngoại. Con trai tôi ngủ ngon lành trong lòng tôi, đâu có biết mẹ nó đang mang bao tâm sự nặng nề. Điện thoại đổ chuông, là chồng tôi gọi. Có lẽ anh đã biết tôi mang con đi khỏi nhà. Tôi tắt máy. Mặc kệ chuyện gì xảy ra, tôi quyết lần này cho con tôi một lần, một lần quỳ trước mộ ông ngoại, bà ngoại cháu, chào ông bà. Cho cháu làm tròn chữ hiếu và cho tôi được thanh thản tâm hồn.

0--1

Liên hệ xóa tin: [email protected]