Làm sao dung hòa cuộc sống gia đình?

Tôi năm nay 28 tuổi. Lấy chồng được 4 năm, vợ chồng có với nhau được 1 bé trai 3 tuổi kháu khỉnh, nhà cửa đã có lại thêm công việc ổn định, thu nhập cũng không đến nỗi nào… Nhìn vào gia đình tôi, nhiều người thấy ganh tị, mong mình được như vậy. Nhưng có ai biết vợ chồng tôi luôn mâu thuẫn, bất hòa; chửi nhau thường xuyên, đôi lúc có cả đánh nhau.

15.5977

Tôi sinh ra và lớn lên tại Thanh Hóa, gia đình cũng không khá giả gì. Trong thời đi học tôi luôn gắng học để mong có tương lai đầy đủ. Theo học ngành sư phạm theo ý nguyên của cha mẹ (cho đỡ tốn tiền, ra trường có việc làm ngay ), mà nói chung lúc đó tôi chỉ mong thi cho đậu đại học chứ cũng chẳng xác định được mình thích gì. Thi sư phạm Hóa ( Vì nghĩ mình tự tin với nó nhất ), và tôi đậu. Tôi nhớ, lúc đó, gia đình tôi hãnh diện lắm, còn làm hẳn cho tôi 1 bữa tiệc mời mọi người thân quen. Lúc đó tôi là cô bé gầy nhom, nhưng bạn bè thầy cô thường khen tôi thông minh.

Những tưởng mọi việc thế là ổn. Ai dè… xã hội thay đổi, giáo viên không còn được phân công công việc nữa mà phải tự xin việc, biết được điều ấy khi tôi đã học cuối năm thứ 3. Biết sao bây giờ, học cho hết thôi. Ra trường, lúc chuẩn bị xin việc, thật nhiều điều bật cười. Ba mẹ tôi lo chạy đây chạy kia để tìm “đường dây “. Rồi thì bao môi giới tìm đến, từ người xe ôm cho đến có cả người đi “xe hơi”. Nhưng chẳng “quen biết “, kèm theo nhà tôi chẳng có nhiều tiền và cũng chăng có đủ độ tin tưởng, cả gia đình hoang mang… Đúng lúc ấy, mùa hè ấy – có lẽ là định mệnh đời tôi, bạn anh trai tôi dạy ở Vũng Tàu tình cờ gặp tôi – mà anh ta lại đang có nhu cầu tuyển vợ cùng quê. Hợp với tiêu chuẩn của anh, lại lúc “chẳng biết phải làm sao”, tôi đồng ý theo anh xin việc nơi đất khách quê người, cùng lời hứa “tìm hiểu” nhau (nhưng với anh, tôi như là đồ của anh rồi).

Nhưng có ai biết vợ chồng tôi luôn mâu thuẫn, bất hòa

Xin việc thuận lợi, bố mẹ tôi đồng ý với cái giá 25 triệu đồng từ môi giới, chỉ có điều nơi tôi đi dạy cách anh hơn 30 km, anh cũng không muốn bỏ thêm tiền để tôi làm việc ở trường anh dạy (vì anh cũng chẳng dư giả gì). Anh cũng lo cho tôi. Nhưng anh lại áp đặt rồi thêm định kiến của tôi về anh (vì anh coi tôi có thể kiếm ra tiền). Tôi quyết tâm bỏ anh.

Trong lúc chúng tôi còn dùng dằng thì chồng tôi bây giờ tấn công tôi. Mặc dù biết tôi có bồ nhưng anh vẫn không quan tâm. Anh chăm sóc tôi, giúp đỡ tôi lúc khó khăn, cho tôi tiền gửi về cho ba mẹ trả nợ. Thế là tôi quyết tâm bỏ “anh đồng hương” và theo anh.

Đến bây giờ tôi cũng chẳng biết lúc ấy với tôi đã là tình yêu dành cho anh chưa? Nhưng tôi cảm động thực sự trước sự quan tâm của anh. Thêm vào đó gia đình anh cũng khá ưng thuận tôi. Sau gần 2 năm quen chúng tôi lấy nhau.

Như bao cặp vợ chồng khác, lúc đầu chúng tôi yêu thương nhau. Và gần 1 năm sau ngày cưới tôi sinh bé trai. Lúc đó, bao nhiêu khó khăn. Mới sinh, kèm theo mới làm nhà, nợ nần – vất vả nhưng lại yêu thương nhau lắm. Anh cũng hay đỡ đần tôi việc nhà. Một năm sau chúng tôi trả hết nợ nần, và cuộc sống khá dần lên. Những tưởng sẽ hạnh phúc hơn. Nhưng không…

Anh quen nhiều bạn hơn, hay nhậu hơn. Anh lao vào làm việc rồi quen nhiều bạn bè. Càng ngày càng ít quan tâm đến vợ. Bản tính anh đã ít nói. Gần 1 năm trở lại đây anh không còn tâm sự với vợ. Còn tôi cũng lao vào làm việc, kiếm tiền. Công việc bận rộn, về nhà lo việc nhà, lo cho con cũng không có nhiều thì giờ rảnh rỗi bên chồng.

Anh không mấy khi đưa vợ đi chơi. Trừ ngày lễ tôi phải gợi ý… Rồi cứ thế mẫu thuẫn ngày càng nhiều. Cãi nhau tăng lên và hè năm trước anh đánh tôi. Tôi làm giận nhưng rồi cũng qua. Tôi tuyên bố nếu anh đánh tôi dù 1 lần nữa tôi sẽ li dị.

Vợ chồng tôi ngày xài nhiều tiền hơn. Tôi nghĩ làm ra được thì cũng nên cho ba mẹ thêm, cũng sắm sửa cho bản thân, cho anh và anh. Còn anh nhậu nhiều và xài tiền cũng thoáng hơn. Thế là chúng tôi thường xuyên cãi nhau về tiền. Tôi còn thấy anh liên lạc với người yêu cũ, rồi anh chửi tôi ngay trước mặt mẹ anh.

Gần đây anh cần tiền đầu tư, anh nói tôi chuẩn bị mấy chục triệu (số tiền lớn với gia đình tôi) nhưng anh lại chẳng nói sẽ làm những gì mặc dù tôi có hỏi anh ra sao. Thế là xung đột xảy ra. Anh cầm xấp tiền ném vào mặt tôi, rồi tuyên bố không cần tiền của tôi (Mấy năm nay, tôi làm ra nhiều tiền hơn anh). Và nói: “việc ai nấy lo, từ ăn uống đến sinh hoạt; hàng tháng đưa tôi 2,5 triệu lo trong nhà và cho con, tiền tôi làm tôi tự giữ, tự xài”. Còn trước đây vợ chồng làm được bao nhiêu là xài chung, dư tôi cất giữ. Nói thực với thu nhập của tôi hiện tại có thể lo cho 2 mẹ con thoải mái. Nhưng tôi buồn lắm, thứ thì anh xúc phạm tôi, thứ thì tôi nghĩ đã là vợ chồng thì phải chia sẻ cùng nhau mọi việc. Tôi luôn mong sao chồng tôi như những người bình thường: nói chuyện tình cảm với vợ, chia sẻ với vợ, quan tâm vợ con. Với tôi tiền quan trọng thật nhưng tôi có thể đưa hết cho anh, miễn sao anh nói rõ cho tôi, rồi minh bạch mọi chuyện. Chỉ cần anh âu yếm nhỏ nhẹ cùng tôi.

Tôi vẫn thương yêu anh và con lắm. Tôi chỉ mong gia đình tôi hòa thuận hạnh phúc. Tôi sợ gia đình tôi đổ vỡ, nhưng tôi bế tắc quá chẳng biết phải làm sao bây giờ?
Mong rằng sẽ có những lời khuyên hữu ích giúp tôi!

0--1

Liên hệ xóa tin: [email protected]