Mong được hòa mình cùng những giấc mơ dịu ngọt

15.5109

Chẳng cần biết yêu thương của nó có thể đong đầy được tất cả hay không, nhưng nó tin sẽ làm vơi bớt những giọt buồn của trẻ thơ.

Năm tháng cuộc đời cứ trải dài theo ngày theo tháng chắc chẳng ai nhớ hết được tất cả mọi niềm vui, nhưng có lẽ họ sẽ nhớ rất rõ từng lần vấp ngã hay những bước ngoặt cuộc đời. Không ngoại lệ, nó cũng là một trong số đó. Trong cuộc sống yên bình của một đứa con gái mới lớn, có lẽ sự đổ vỡ đầu đời là khá nặng nề. Khi mà người ngoài cuộc xem sự đau khổ của nó là nhẹ nhàng, là nhảm xẹt thì chỉ có nó thấu cái nỗi đau riêng đó. Cũng bởi vì vốn dĩ nó đâu phải một đứa con gái vô tư hay cười như cái vẻ bề ngoài mọi người thường thấy. Thế là nó cười một mình, khóc cũng một mình. Nỗi đau chỉ mình nó, nước mắt rơi chỉ mình nó, mỗi niềm vui nó đều cảm nhận bằng một cách rất khó. Có những lúc nó hờn trách cuộc đời sao lại xô đẩy nó.

Buồn hay đau thì cũng không kéo dài mãi, nhưng nó sống lặng hơn, cười nhiều hơn nhưng thật lạnh. Nó cứ thế. Có một hôm nó theo mẹ ra chợ, chợ thì luôn là 1 thế giới khá phức tạp, nơi mà con người ta bon chen, lấn át nhau để mà sống. Nó thấy những đứa bé nhỏ tuổi hơn nó rất nhiều, ngây ngô chào hàng. Những câu chào hàng đó khiến nhiều người đi ngang qua bật cười vì thật tình chúng chẳng biết gì hết ngay cả về những thứ mà chúng được bố mẹ giao cho bán. Mọi người thì bật cười, nhưng nó lại thấy chạnh lòng. Nó thấy thương. Nó nhớ nó đã từng nói ước mơ của nó là được yêu thương những đứa trẻ, một ước mơ hình thành từ rất lâu, nhưng lần đầu tiên nó nói ra với một người là hơn bốn năm về trước.

Nó chợt nhận ra bốn năm qua bận mải mê với cuộc sống, bận rộn với từng dòng cảm xúc tuổi trẻ mà bỏ quên cái ước mơ đầy yên bình của nó. Vốn dĩ mong muốn được yêu thương trẻ thơ, lại cũng là ước muốn từng được người nó yêu thương nhất ủng hộ nhiệt tình, cộng hưởng với tình yêu đơn phương còn tồn tại trong nó bây giờ, nó muốn dành một phần cuộc sống để đến với chúng. Nó muốn dồn hết cả những tình cảm còn lại trong nó để yêu những đứa trẻ thật nhiều. Bỗng nó nhen nhóm lên những điều thật đẹp từ tận sâu trong lòng. Nó luôn chợt cười khi nhìn những đứa bé con, nụ cười thật  ấm. Nó không còn buồn khi nhớ lại nỗi đau quá khứ, dù nhận lấy bạc bẽo nhưng nó không muốn hóa yêu thành hận. Nó muốn biến yêu thành yêu thương hơn nữa, thành cái thứ chẳng nhìn thấy, chẳng sờ thấy, nhưng sẽ tồn tại mãi mãi. Nó đã làm hòa với quá khứ.

Tự nhiên nó yêu cuộc sống và muốn sống tốt hơn bao giờ hết, bởi nó biết khi muốn yêu thương một ai đó thì trước hết nó cần biết trân trọng bản thân mình. Và khi nó muốn giúp đỡ ai đó, nó càng cần phải có một cuộc sống đủ ổn. Thời gian qua nó đã vì cảm xúc mà đánh mất nhiều cơ hội, nhưng giờ đây nó cũng chẳng hề hối hận. Nó biết cuộc sống luôn cho nó cơ hội thứ hai ở một tương lai không xa, quan trọng là nó sẽ cố gắng thế nào để đón nhận cơ hội ấy. Nó đang mong lắm cái ngày bước vào đại học năm nhất, nó sẽ cố học thật tốt, sẽ tự lập, sẽ dành một phần trong nó để đi xa và đi tới những nơi bình yên lắm - nơi mà ở đó sẽ có những đứa bé hồn nhiên. Nó biết sẽ còn những vấp ngã trên bước đường đời, nhưng chỉ cần nó vẫn còn cái đam mê sống để yêu thương và được yêu thương thì nó tin trong hoàn cảnh nào cũng không bao giờ gục ngã. Nó chợt nhận ra trong cuộc sống có không biết bao nhiêu thứ “tình”, nhưng có lẽ “tình” nào cũng hướng người ta tới một cái tâm nhẹ nhàng, thanh thản. Trong cái tâm có “tình” hẳn luôn muốn được sống hết mình để gắn bó yêu thương.

Ước mơ trong nó là thế đó. Nó không biết sẽ cố gắng được bao nhiêu, cũng không biết nó sẽ làm thật tốt hay thế nào, nó chỉ biết chừng nào còn tồn tại thì trong nó còn yêu thương và miệng còn mỉm cười. Trong đầu nó đôi khi lại tưởng tượng thấy cái lúc nó sẽ đan từng tấm khăn và tự tay quàng cho những đứa bé để chúng bớt được cái lạnh mùa đông. Cũng có lúc nó nhìn thấy mình đang ngồi chải tóc cho những bé gái, cả cái cảnh nó ngồi kể chuyện và xung quanh là những đứa trẻ, cái lúc nó phát kẹo hay cùng chơi đồ chơi với chúng nữa… Tất cả đều hiện ra rất đẹp khiến nó càng mong hơn, mắt nó cười hấp háy mỗi lần nghĩ đến. Chẳng cần biết cuộc sống của nó sau này có dư đầy no đủ không, nó vẫn sẽ thực hiện mong ước bấy lâu. Chẳng cần biết những người bên cạnh cuộc đời nó có ủng hộ nó không, nhưng nó không quan tâm. Điều nó quan tâm là có thể sống, có thể đi và có thể mỉm cười. Chẳng cần biết yêu thương của nó có thể đong đầy được tất cả hay không, nhưng nó tin nó sẽ làm vơi bớt những giọt buồn của trẻ thơ. Nó mong tất cả đứa bé đều lớn lên cùng một tâm hồn luôn mỉm cười.

Cuộc thi viết "Sống với đam mê" do Báo điện tử VnExpress phối hợp cùng Công ty TNHH Sapporo Việt Nam tổ chức từ ngày 12/8 đến ngày 23/9. Cuộc thi dành cho mọi công dân aViệt Nam từ 18 tuổi trở lên. Độc giả gửi bài dự thi tại đây.

Nguyễn Thùy Linh

Gửi câu hỏi tư vấn tại đây hoặc về [email protected]
 
0--1

Liên hệ xóa tin: [email protected]