Thấy tôi luống cuống tìm lâu vẫn không thấy tiền, anh phụ xe liền nói nhỏ với tôi: “Thôi, đúng ông quên ví tiền ở nhà rồi; ông bình tĩnh, yên tâm ngồi xe đến nơi làm việc, kẻo nhỡ; cháu ứng tiền, mua vé cho ông và biếu ông”. Anh rút vé đưa cho tôi. Được thế này, thật quá may, tôi không bị đuổi xuống, không phải quay về nhà
lấy tiền, không phải đi chuyến sau, vì có thể bị trễ giờ, hoặc phải bỏ dự lễ đón huân chương.
Thế này là tôi vẫn đến dự lễ được đúng giờ, thấy nhẹ người và vui mừng không biết lấy gì đáp lại
lòng tốt của anh. Tôi không ngớt lời
cảm ơn và xem thẻ, biết anh tên là Đặng Xuân Thao. Tôi viết vào tờ giấy mấy từ: “Tôi vội thay quần áo, để quên ví tiền ở nhà. Cho tôi nợ tiền vé. Rất cảm ơn cháu”. Xem xong, anh mỉm cúi đầu về phía tôi. Tôi bồi hồi xúc động. Xúc động do lòng tốt của anh và cử chỉ nhã nhặn, lễ độ của anh, kể cả với người hàm ơn anh.
Dự lễ xong, tôi có tiền, do ông bạn cho vay, tôi đi ngay ra điểm dừng, ngồi đón xe 29T-6276. Tôi lên xe, đến gần anh phụ Đặng Xuân Thao, bắt tay, nói lời cảm ơn anh và lấy tiền mua vé trả nợ anh. Anh tươi cười nói: “Ông có tiền rồi à, vẫn không có thì cháu lại ứng tiền mua cho ông”. Vừa nói, anh vừa vui vẻ, cầm tay đưa tôi đến chỗ ngồi ở khu vực ưu tiên, rồi anh
bán vé cho tôi, mà không lấy tiền anh ứng mua vé cho tôi lúc sáng. Tôi cố đưa trả, anh nhất quyết không nhận và nói: “Thưa ông, cháu đã nói là biếu ông, cháu không nhận lại đâu, dù 5.000 đồng chứ nhiều hơn, đã nói biếu ông là không bao giờ cháu nhận lại”.
Tôi đành nghe anh vậy. Tôi càng cảm ơn và quý mến anh. Qua sự việc này, tôi càng thấy xã hội ta có nhiều người tốt, kể cả ở lớp trẻ; nhưng tôi thấy áy náy trong lòng và ân hận về sự
đãng trí của mình, rồi nghĩ đinh ninh là phải rút kinh nghiệm về sự chuẩn bị, trước khi làm việc gì, hoặc đi công việc…