Chân lý khoa học không lù mờ được tập tục
Ngay cả khi quan điểm siêu nhiên đã phát triển thành một bộ môn khoa học, người ta vẫn gán cho lý thuyết rằng khi ăn một số bộ phận cơ thể của người khác có thể giúp chữa được bệnh ở các bộ phận tương ứng trên cơ thể của họ. Ví dụ, bệnh nhức đầu có thể được chữa khỏi bằng thuốc làm từ sọ người nghiền tơi hay uống máu người có thể chữa được bệnh về máu. Theo ông Sugg, Thomas Willis một nhà khoa học về não bộ tiên phong của thế kỷ XVII đã từng ủ một loại thức uống được làm từ máu người trộn lẫn với bột của hộp sọ nghiền chocolate. Trong khi đó, ngay cả phần chỏm rêu mọc trên một chiếc đầu lâu đã được chôn, gọi là Usnea, cũng trở thành một phụ gia quý. Bột của nó được cho là có thể chữa chảy máu cam và chứng động kinh.
Mỡ người cũng được dùng để trị những vết thường ngoài cơ thể. Các bác sĩ Đức đã lấy các dải băng nhúng mỡ người đắp lên vết thương và chà mỡ lên da như một phương thức chữa bệnh gout. Máu - nguồn sinh lực của cơ thể cũng được cho là một loại thuốc và máu càng tươi thì càng tốt. Điều này khiến cho việc tìm máu trở thành thách thức. Bác sĩ người Thụy Sĩ gốc Đức - Paracelsus (thế kỷ XVI) tin rằng, uống máu là rất tốt, một trong những tín đồ của ông thậm chí còn gợi ý lấy máu từ một cơ thể sống. Dù đây không phải là một tục phổ biến nhưng người nghèo, vốn không có tiền, thường kiếm “vị thuốc thịt người” bằng việc đứng trước một vụ xử tử, trả tiền để mua cốc máu vẫn còn nóng. Năm 1697, thậm chí còn có công thức mô tả việc chế biến máu thành mứt.
Theo Noble, việc chữa bệnh này là xuất phát từ ý tưởng vi lượng đồng, căn cứ theo dạng tương quan, bệnh cái gì thì chữa bằng cái đó. Ví dụ như sọ thì chữa các bệnh về đầu, uống máu thì chữa các bệnh về máu. Họ quan niệm rằng, máu người mang linh hồn, liên kết cơ thể và tâm hồn. Máu tươi của người đàn ông trẻ hay trinh nữ được ưa thích nhất và được coi là mạnh mẽ nhất. Họ ăn xác chết vì cho rằng, cuộc sống sau này sẽ được bảo vệ bởi cái chết của người khác.