Vợ chồng tôi sau khi cưới được bố mẹ hai bên tặng cho một ngôi nhà 4 tầng, tuy chẳng phải nhà mặt phố nhưng mà ô tô cũng vào được tận ngõ. So với nhiều cặp vợ chồng trẻ thế là chúng tôi sướng lắm rồi.

Đối diện với căn hộ của vợ chồng tôi là căn hộ của một cặp vợ chồng cũng còn trẻ, có lẽ họ cưới trước vợ chồng tôi. Ở thành phố nhà nào biết nhà ấy, chứ không có giao lưu thân mật như người ở quê nên chúng tôi gọi là biết mặt nhau chứ cũng chưa có sang chơi hàng xóm bao giờ.

Nhà ấy hình như anh chồng đi công tác, vì lâu lâu mới thấy anh ta lái xe về nhà. Chị vợ thường đi đi về về một mình. Tôi thì hay chở vợ đi làm, thi thoảng giáp mặt nhau ngoài cổng chúng tôi cũng chào hỏi cho phải phép hàng xóm. Mà vợ tôi có vẻ cũng không ưng cô này, lần nào giáp mặt cô ta xong nàng cũng phán một câu: “Cái loại ‘ngực tấn công, mông phòng thủ' kia thì chỉ có đi ve vãn trai thôi. Chồng cẩn thận đấy nhá”. Tôi chép miệng: “Đúng là đàn bà”.

“Cái loại ‘ngực tấn công, mông phòng thủ' kia thì chỉ có đi ve vãn trai thôi. Chồng cẩn thận đấy nhá”. (Ảnh minh hoạ)

 

Từ khi ở nhà riêng, sáng nào tôi cũng ra sân tập thể dục với quần đùi cởi trần cho nó thoải mái. Nhiều lần rủ vợ ra tập cho vui vì khu nhà tôi ở có cái phong trào ấy nhưng vợ nhất quyết không chịu, nàng vẫn còn ham ngủ như cái thời con gái lắm. Vậy là tôi một mình múa may quay cuồng 30 phút buổi sáng sau đó vào tắm rửa thấy người sảng khoái hẳn.

Một lần, tôi đang loay hoay vặn vẹo thì chợt vợ ở trong nhà lao ra kéo tôi xềnh xệch vào nhà.

- Anh vào đây, anh vào đây ngay cho em nhờ. Từ mai cấm không được ra sân tập thể dục nữa nhá.

- Em buồn cười nhỉ, anh tập cho khoẻ người sao lại cấm anh?

- Có thật tập cho khoẻ người không hay chỉ là lý do để ra sân ngắm gái?

- Gái nào, gái ở đâu mà ngắm miễn phí thế em chỉ anh với.

- Anh đừng có giả bộ nữa. Cái mụ “ngực tấn công, mông phòng thủ” nhà bên cạnh kia kìa. Có phải sáng nào mụ ta cũng ra sân tập giống chồng không?

- Anh không biết, mà người ta có tinh thần thể dục thế chứ đâu có như vợ.

- Ừ, tinh thần thể dục cao. Sáng nay vợ đứng trong nhà vợ để ý hết rồi. Mụ ta tập tành gì, toàn để ý chồng thôi, thỉnh thoảng tay lại còn vẫy vẫy nữa chứ. Điên hết cả tiết.

- Vợ chỉ khéo tưởng tượng, chồng có thấy gì đâu.

- Thôi không nói nhiều, từ giờ cấm chồng không ra ngoài sân tập thể dục nữa.

Lệnh vợ ban hành, tôi hậm hực lắm nhưng cũng chưa có cách gì đành tạm thời chấp nhận. Cả tuần trời phải bỏ tập thể dục tôi bí bích khó chịu lắm, người thì như phát phì ra. Một sáng tôi lay lay vợ:

- Vợ ơi, hình như chồng béo ra rồi?

- Béo thì tốt chứ sao.

- Bụng chướng rồi vợ à, chân tay cũng múp míp đây này. Chồng sợ…

- Sợ gì cơ?

- Sợ bị gút. Dấu hiệu của gút đấy, tí tuổi mà bệnh này thì khổ lắm.

- Thật thế hả chồng? Giờ phải làm sao?

- Cho chồng ra sân tập thể dục đi.

- Không, lại định ra nhấm nháy với cái em “ngực tấn công, mông phòng thủ ấy” à?

- Thế vợ có muốn chồng mắc bệnh không? – tôi tỏ thái độ dứt khoát.

- Vậy, vậy thì chồng dậy tập đi nhưng nhớ là phải mặc quần sóc qua đầu gối với áo may ô chứ nhất định không được quần đùi, cởi trần đâu nhá.

Nghe vợ nói thế tôi mừng quá. Được ra ngoài khua chân múa tay là sướng rồi, mặc gì cũng được. Tôi rủ nàng ra nhưng nàng vẫn nhất định cự tuyệt: “Thôi tha cho em, em buồn ngủ lắm”.

Thế nhưng ra đến ngoài, nhà nhà, người người tập thể dục mà vợ cứ ngủ tôi không đành. Phải nghĩ cách gì để cô ấy dậy cùng mình, có vợ có chồng mới vui mà nàng cũng không nghĩ nhăng nghĩ cuội cho mình nữa.

Tôi liếc sang sân nhà hàng xóm, đúng là cô “ngực tấn công, mông phòng thủ” cũng đang lắc mông, uốn người ở một góc sân phía bên trong. Mọi lần tôi không để ý nên không biết vì giàn ti gon trước nhà che mất. Khi thấy tôi nhìn sang, cô hàng xóm cũng nở nụ cười đáp lại khiến tôi chới với. Chợt nhớ tới vợ, tôi phi vội vào nhà gọi vợ.

Vợ ơi, dậy tập với anh đi. (Ảnh minh hoạ)

- Vợ ơi, dậy tập với anh đi.

- Không, để em ngủ thêm tí nữa.

- Vợ nhất quyết không ra sân cùng anh chứ gì?

- Vâng.

- Vậy thôi, “ngực tấn công, mông phòng thủ” lại đang vẫy rồi, anh đi nhé!

- Đứng ngay lại!!!

Nàng vừa nói vừa nắm chặt lấy tay tôi, mặt hình sự khiến tôi hốt hoảng.

- Vợ làm cái gì đấy?

- Chồng đừng có mà vớ vẩn, vợ cho ăn đòn đấy. Ngồi đây đợi vợ thay đồ, vợ ra với chồng.

Khỏi phải nói tôi vui cỡ nào, vậy là vợ bị tôi đánh trúng tâm lý rồi, đàn bà khi đã nổi cơn ghen lên thì…

Rồi nàng ra sân, quần đùi áo hai dây khoe cặp giò nõn nà. Nhìn nàng cũng “ngực tấn công mông phòng thủ” lắm chứ mà lại còn cứ chê hàng xóm. Nàng đứng giữa sân lắc vòng, uốn éo cứ như thể cho cả thiên hạ thấy sự hiện diện của nàng nhưng mà tôi biết thừa là vợ đang “dằn mặt” hàng xóm. Thỉnh thoảng vợ lại ôm chặt lấy tôi biến tôi thành dụng cụ tập thể dục của nàng.

Tôi thì chỉ biết bấm bụng cười, thôi thì nàng làm gì cũng được, miễn là nàng không bắt tôi phải từ bỏ cái sở thích từ cái thuở cha sinh mẹ đẻ này là tôi mãn nguyện lắm rồi.

Minh Minh