Sống cùng cô đơn cũng là một cách để trưởng thành và tồn tại...

TriThứcSống.com - Thế đấy, tôi cứ sống cùng cô đơn như một cách để trưởng thành và tồn tại, nhưng tôi sẽ cảm nhận nó hơn là để nó chi phối cuộc sống của mình. ...

15.6079

Goctraitim.Alotin.vn - Thế đấy, tôi cứ sống cùng cô đơn như một cách để trưởng thànhtồn tại, nhưng tôi sẽ cảm nhận nó hơn là để nó chi phối cuộc sống của mình.

Tôi tự hỏi, không biết từ bao giờ tình yêu lại khiến tôi cảm thấy ngột ngạt như thế. Có lẽ là do tôi chưa thu gom đủ tinh thần để có thể chia sẻ cuộc sống của mình với người khác ư?

Cuộc sống mỗi người như một đường thẳng. Khi chúng giao nhau thì tạo thành ngã tư. Hết ngã tư rồi thì lại tiếp tục là một đường thẳng. Tôi chưa muốn để người khác xâm nhập, giao tiếp với cuộc sống của mình, vì tôi sợ...khi tôi và họ dành quá nhiều tình cảm cho nhau, rồi họ sẽ bỏ tôi ở lại với những khoảng trống chênh vênh sau một cuộc tình thì tôi cảm thấy cuộc sống sẽ lại bị bẻ cong hoặc đổi chiều.

Tôi đã từng dành một quãng thời gian tuy không quá dài nhưng cũng đủ để cho tôi cháy hết mình vì tình yêu thực sự, yêu thương như thể đó là lần cuối cùng. Anh đến và đi nhẹ như gió thoảng qua, rất khó để nắm giữ. Tôi và anh đã từng yêu nhau như thế... một tình yêu 2 năm không quá dài nhưng cũng đủ để tôi nhận ra: có lẽ tôi cũng từng là người hạnh phúc nhất trên đời khi yêu một người như anh. Anh không có ngoại hình đẹp hay một khuôn mặt điển trai như những chàng trai khác, nhưng tôi vẫn yêu anh, yêu tâm hồn và tính cách, yêu cái cách mà anh quan tâm, chia sẻ và chăm sóc cho tôi.

Tôi là một cô gái Kim Ngưu với bản tính bảo thủ, sáng nắng chiều mưa, đâu phải ai cũng có thể chấp nhận cái tính ương bướng, khó bảo này. Nhưng anh thì khác, dường như anh thực sự hiểu được tôi nghĩ gì và cần gì. Anh luôn biết cách nhường nhịn và chính anh luôn là người giúp tôi cởi bỏ những khúc mắc vướng bận trong lòng. Anh là người đã từng cho tôi biết thế nào là sự yêu thương, là niềm lạc quan, là người dạy cho tôi biết thế nào là tin tưởng để rồi chính anh lại là người cho tôi biết thế nào là sự ghét bỏ, thậm chí là thù hằn.

Tôi vẫn nhớ như in những con đường, góc phố nơi hai đứa đã đi qua, nhớ những lúc trời nắng chang chang hay mưa gió bão bùng mà hai đứa vẫn đi chơi với nhau, thích cảm giác trời mưa xong đc chui vào áo mưa và dựa đầu vào lưng anh, ấm áp và hạnh phúc vô cùng; tôi nhớ những lúc mình ốm và anh chăm sóc tôi như thế nào, nhớ cách anh yêu thương gia đình tôi, nhớ những bài anh hát, nhớ cả cách anh làm tôi thất vọng và mất lòng tin về anh như thế nào, nhớ tất cả mọi thứ thuộc về anh...

Thế nhưng chả biết từ bao giờ tôi lại tiếp tục thu hẹp bản thân mình lại như lúc này. Tôi có thể tin vào ai khi ngay cả bản thân mình vẫn còn thấy những mâu thuẫn ngày càng dày hơn. Dường như tận sâu trong tâm hồn tôi, cô đơn lại tiếp tục chế ngự, ở đó và có lẽ nó sẽ đồng hành với tôi trong cuộc hành trình dài phía trước. Có thể vì thật sự, cô đơn như cái bóng của mỗi người, nó là bản ngã, là điều luôn gắn kết với mỗi người. Nếu ta càng chạy trốn, càng phủ nhận thì nó càng kiên trì đuổi theo, vì cũng như cái bóng, nó chỉ có thể biến mất một lúc nhờ vào ánh sáng mặt trời, để ta tự huyễn hoặc bản thân mình rằng: Dường như cô đơn đã biến mất nhưng chỉ là trong một lúc.

Cô đơn nhiều lúc tôi cũng thấy thú vị, bởi vì tôi chẳng phải bận tâm xem anh là ai, anh ở đâu. Những lúc như thế, tôi sẽ hoàn thiện bản thân thật tốt, tận hưởng những giây phút một mình cho trọn vẹn, để khi tình yêu gõ cửa, "Anh" sẽ xuất hiện, là người lại tiếp tục xáo trộn và đẩy vào đó những "hài kịch của tình yêu". Nếu như vậy, tôi vẫn sẽ lựa chọn cô đơn giữa cuộc sống nhộn nhịp, bề bộn này. Thế đấy, tôi cứ sống cùng cô đơn như một cách để trưởng thành và tồn tại, nhưng tôi sẽ cảm nhận nó hơn là để nó chi phối cuộc sống của mình.

Tôi cô đơn và tôi luôn nhắc mình phải tỉnh táo, để rồi trong một khoảnh khắc nào đó, tôi lại có thể sống và cháy hết mình vì tình yêu...

0--1

Liên hệ xóa tin: [email protected]