Nếu yêu không đủ sâu, tình không đủ nặng vậy thì em còn giữ anh bên mình làm gì nữa, anh đi đi, tìm cho mình một khoảng trời mới. Còn em, cũng tự mình tìm kiếm một bến đỗ hạnh phúc khác, không phải anh.

Em vẫn luôn tin vào câu nói “Ở đâu đó trong cuộc đời này luôn có một mảnh ghép phù hợp dành cho ta”. Em không phải chật vật tìm anh trong dòng người rộng lớn kia cũng chẳng lười biếng tới mức đứng yên chờ anh tới. Em tin vào hai chữ “duyên phận” những người yêu nhau rồi sẽ lại về với nhau mà thôi.

Có lẽ em may mắn hơn họ khi đã sớm tìm ra được anh nhưng rồi tình yêu đó đã là trọn vẹn? Quen nhau là cái duyên, yêu được nhau lại là chữ phận. Tìm được nhau rồi chắc gì đã là của nhau mãi mãi phải không anh. Anh và em đã luôn sát cánh vượt qua những ngày sóng gió như thế, chia sẻ cùng nhau bao buồn vui như thế, nhưng rồi cũng đã không ít lần buông lời chia tay, giận hờn nhau vì những điều nhỏ nhặt. Tất cả cũng chỉ vì cái tôi ích kỉ, vì chúng ta chưa thực sự hiểu nhau.

Em còn nhớ những lần giận hờn, anh nhắn tin em không trả lời, anh gọi điện em không thèm nhấc máy. Con gái là thế đấy anh à, ngoài mặt nói giận anh, nói ghét anh nhưng trong lòng chỉ muốn được anh vỗ về, dỗ dành cưng chiều như một đứa trẻ.

Lần này cũng vậy, vẫn là những trận cãi vã không lí do, nhân vật chính vẫn là anh và em, nhưng cái kết đã không còn giống như trước. Anh không nói gì chỉ đứng lặng thinh. Em khóc lóc, giận dữ anh không còn quan tâm.

Đã không còn đôi bàn tay lau những giọt nước mắt, không còn hơi ấm bờ vai vỗ về ai ủi, không còn chàng trai lém lỉnh tìm mọi cách chọc phá chỉ để nhìn thấy một nụ cười. Trong lúc tâm trí rối bời và tuyệt vọng em đã thốt lên câu nói: “Vậy thì anh đi đi, em không cần anh nữa.” Khi em nói vậy không có nghĩa em không còn cần anh mà em đang rất cần anh, em nói anh đi đi nhưng thật lòng chỉ mong anh ở lại.

Anh à, con gái dù mạnh mẽ đến đâu rồi có cũng có lúc yếu lòng. Những giọt nước mắt em rơi không phải vì sắp mất anh, em khóc cho những ngày tháng đã qua, chỉ vì một phút không làm chủ được bản thân mình rồi chúng ta sẽ mất nhau mãi mãi sao anh? Liệu có đáng không anh?

Anh có biết vì sao người ta lại ví tình yêu như những giọt sương sớm mai không? Nó thật đẹp nhưng cũng thật mỏng manh, yếu ớt. Nếu như em là giọt sương đó thì anh chính là những tia nắng bình minh. Tình yêu sẽ đẹp khi cả hai đều hòa quyện nhưng chỉ cần một cơn gió nhẹ hạt sương mong manh kia sẽ không còn đọng trên phiến lá, mà sẽ hòa mình vào đất trời cũng đồng nghĩa với việc em đang hòa vào dòng người nhộn nhịp kia và khi đó em không còn thuộc về một mình anh nữa.

Tình yêu đôi khi cũng cần những khoảng lặng, im lặng để biết ta cần nhau nhưng cũng có khi là xa nhau mãi mãi. Nếu yêu không đủ sâu, tình không đủ nặng vậy thì em còn giữ anh bên mình làm gì nữa, anh đi đi, tìm cho mình một khoảng trời mới. Còn em, cũng tự mình tìm kiếm một bến đỗ hạnh phúc khác, không phải anh.

Bạn sẽ làm gì cho tuần trăng mật của mình khi được đi Nhật?

Chúng minh sẽ đạp xe dạo quanh khu vườn hoa anh đào, sau đó mặc áo kimono và dắt tau nhau dạo phố để xem thành phố náo nhiệt sầm uất nhất Nhật có gì hơn với Việt Nam.