Thiên Trường xưa - Nam
Định nay, vùng đất quê hương của các đời vua nhà Trần, là nơi “khai sinh” của
nhiều loại hình dân ca, dân vũ độc đáo, đồng thời cũng là mảnh đất có nhiều cuộc
thi thể hiện trí thông minh, lòng quả cảm, sức mạnh của con người chiến thắng
thiên nhiên và giặc ngoại xâm.
Những loại hình nghệ thuật, trò chơi
dân gian đó đều gắn với lịch sử vùng miền,
phản ánh quá trình lao động khai phá đất đai của con người, trong đó độc đáo
nhất phải kể đến múa bài bông, thi bơi chải và thi đánh cờ người.
Múa bài bông
Hàng năm cứ vào dịp từ tháng Giêng đến tháng Ba và tháng Tám âm lịch, nhân dân
các nơi lại nô nức kéo về làng Phương Bông dự hội múa bông, đông nhất là vào dịp
mồng 10 tháng 3 âm lịch.
Hội múa bông thực chất là một phần của lễ tưởng niệm Trần Quang Khải, một danh
tướng dòng dõi quý tộc thời Trần. Tương truyền, ông cũng chính là người dạy dân
làng cách trồng bông, dệt vải và là tác giả của
điệu múa bài bông nổi tiếng.
Sau chiến thắng quân Nguyên-Mông, Trần Quang Khải trở về quê cũ Tức Mặc. Ông dạy
dân Phương Bông (còn gọi là Hương Bông, thuộc hương Tức Mặc - hành cung Thiên
Trường năm xưa, nay là xã Mỹ Trung, huyện Mỹ Lộc) biết cách trồng bông. Từ đó,
Phương Bông trở thành vườn bông của triều đình.
Bài hát, điệu múa bài bông cũng ra đời từ đó. Điệu hát múa này trước kia được
biểu diễn trong các dịp khánh lễ ở sân rồng và đặc biệt không thể thiếu trong
những ngày ăn mừng chiến thắng. Về sau, múa bài bông trở thành một phần quan
trọng trong nghi lễ cúng tế Trần Quang Khải và chỉ có ở làng Phương Bông, do đó
nó mang đậm
sắc thái địa phương và mang tính dân tộc sâu sắc.
Đình làng Phương Bông đã tôn Trần Quang Khải làm Thành hoàng, coi ông như vị tổ
sư nghề ca kỹ.
Để thực hiện múa bài bông, những người tham gia vào đội múa được dân làng tuyển
chọn kỹ càng. Họ phải là những cô gái trẻ, đẹp và có giọng hát hay. Trang phục
để múa bài bông hết sức rực rỡ, nhiều màu sắc, chủ yếu là áo màu đỏ thắm, thắt
lưng bao xanh hoặc đỏ. Trên vai người múa là một cái cần, hai đầu cần là hai cái
giỏ buộc dải lụa điều, đầu cần tròn có cuốn giấy màu xanh đỏ theo hình rắn lượn.
Trong mỗi giỏ lại đựng đầy hoa tươi (chủ yếu là hoa huệ) được xếp tròn và cao
tượng trưng cho bông hoa khi nở rộ, ở giữa mỗi giỏi hoa có một ngọn nến cháy
sáng.
Điểm đặc biệt của điệu múa này là số người tham gia múa bao giờ cũng là số chẵn,
người múa đứng xếp thành hàng, tạo hình như các ô vuông tượng trưng cho thửa
ruộng. Căn cứ vào số người tham gia điệu múa và địa điểm biểu diễn mà người ta
chia múa bài bông ra làm ba hạng: Thiên tử, Chư hầu và Đại phu.
Điệu múa, lời ca khúc hát bài bông được diễn diễn tấu trong sự hòa âm từ các
nhạc cụ như đàn, sáo, nhị, hồ…; động tác múa mô phỏng theo các động tác lao động
như trồng bông, hái bông, quay tơ, dệt vải… được nghệ thuật hóa cao độ.
Do yêu cầu của nội dung bài múa phải sử dụng ánh sáng lung linh từ những ngọn
nến như một yếu tố tạo nên vẻ huyền ảo nên người ta chỉ biểu diễn múa bài bông
vào ban đêm.
Dưới ánh sáng của những ngọn nến, tiếng đàn, tiếng hát cất lên, hòa quyện trong
mùi hương hoa ngây ngất, người múa quần áo rực rỡ, phất phơ dải bao lưng xanh…,
tất cả tạo nên một bầu không khí thiêng liêng mà thanh khiết. Những cô gái vừa
hát, vừa múa uyển chuyển nhịp nhàng trong tiếng nhạc chừng hai mươi phút, sau đó
từng người tiến lên phía trước, quỳ xuống và đặt hai giỏ hoa của mình lên ban
thờ. Cứ thế cho tới người cuối cùng và họ kết thúc điệu múa bằng một bản hợp ca
ca ngợi vị tướng đã có công giúp dân giúp nước.
Thi bơi chải ở Đệ Nhị
Một trong số các cuộc thi được nhân dân Thiên Trường xưa ưa thích là thi bơi
chải trên sông Vĩnh Giang của thôn Đệ Nhị ( hay còn gọi là Đệ Nhì -thuộc hành
cung Thiên Trường xưa, nay thuộc xã Mỹ Trung, huyện Mỹ Lộc).
Sông Vĩnh Giang là con sông chảy quanh co uốn khúc, ôm lấy đồng ruộng, làng mạc,
men theo làng Đệ Nhất rồi chảy xuôi xuống Đệ Nhị, nơi ngã ba sông có đền thờ Đệ
Nhị hay còn gọi là đền thờ Thánh Bơi.
Thuyền bơi (chải) được làm bằng gỗ, dài chừng 12m, để mộc không sơn; đầu chải
hơi vót, chải có khoang và chia làm tám phách để 16 người ngồi bơi. Người gõ mõ
đứng ở giữa chải, người cầm chải đứng cuối, người đứng ở đầu chải cầm sào để đẩy
chải khác ra xa chải của mình trong khi bơi.
Trong các cuộc thi bơi, thông thường Lý trưởng của làng đứng ra cầm chải. Nhân
dân địa phương quan niệm rằng nếu ông Lý trưởng nào cầm chải thắng trong cuộc
thi thì dân làng đó sẽ làm ăn phát đạt trong ba năm liền.
Mỗi hiệp thi có hai chải cùng bơi, chải nào thắng thì được vào thi bơi tiếp với
các chải còn lại. Khoảng cách giới hạn trong cuộc thi là từ khúc sông làng Thanh
Khê ra đến chợ Viềng. Chải giành chiến thắng là chải bơi nhanh và đẹp nhất sẽ
được nhà vua trao giải.
Có một điểm đặc biệt, đó là trong lúc ngoài sông thi bơi thì trong đền cũng diễn
ra nghi lễ cầu thánh và lễ tế. Cuộc thi bơi chải ở Đệ Nhị phục vụ hai mục đích,
vừa là nghi lễ tế thánh, vừa là trò vui trong ngày hội.
Thi đánh cờ người ở Đệ Tứ
Cũng như múa bài bông, bơi chải, đánh cờ người là một hình thức giải trí, vui
chơi được nhân dân Thiên Trường xưa hết sức ưa thích, đặc biệt là trong các dịp
lễ hội. Thi đánh cờ người ở Đệ Tứ có những nét rất riêng, từ cách bày quân đến
cách đánh đều mang sắc thái, phong tục tập quán của người dân Thiên Trường.
Để chuẩn bị cho cuộc thi, người ta bày quân chia thành hai bên nam và nữ. Tướng
cờ bên nam là một cụ ông, tướng cờ bên nữ là một cụ bà, chỗ ngồi của tướng cờ
đều được trang trí hết sức lộng lẫy, tướng cờ hai bên đều mặc áo thêu kim tuyến
vàng óng ánh.
Phục sức của mỗi quân cờ cũng rất trang trọng, các quân sỹ, tượng, xe, pháo… đều
mặc áo màu sặc sỡ không giống nhau để phân biệt quân của hai bên. Trước mặt mỗi
quân cờ đều cắm tấm biển có tua rua bay phấp phới, mang tên chính quân cờ đó.
Khi đánh, các quân cờ vẫn ngồi im, người đánh chỉ di chuyển tấm biển trước mặt
các quân cờ người. Chính vì thế trông bàn cờ vẫn rất đẹp dù nhìn ở mọi góc độ,
hàng ngũ ngay ngắn từ khi bắt đầu tới khi kết thúc mà không hề bị lộn xộn.
Do khoảng đất làm bàn cờ rất rộng nên đòi hỏi người chơi phải có hình dung tốt,
quan sát thật nhanh và nắm chắc luật chơi.
Ngoài các trò chơi đã đi vào các câu ca dân gian, ở Nam Định còn vô số những trò
chơi khác vẫn còn được lưu lại đến nay trong các dịp lễ hội của nhân dân các
vùng như: thi bắt vịt, dệt vải, đấu vật, thổi cơm niêu, bắt trạch trong chum…
Những lễ hội và trò chơi dân gian đã tồn tại, lưu truyền trên mảnh đất Thiên
Trường-Vị Hoàng qua nhiều thế hệ, tiềm ẩn bên trong những sinh hoạt dân gian ấy
là nội dung lịch sử sống động và sâu sắc, phản ánh đời sống của người dân qua
lao động, sản xuất với nhiều sắc thái tinh thần phong phú./.