Một nhân cách lớn đã ra đi

Tôi nhận được hung tin qua báo điện tử từ người thân... Sững sờ, bàng hoàng nhưng tôi vẫn cầu trời khấn Phật đó là tin thất thiệt.

15.6055

Thế mà thật rồi: anh đã ra đi đầy bất ngờ. Vì sao một con người tài năng và lớn lao như vậy lại vĩnh biệt chúng ta quá sớm?!

Thầy thuốc giỏi có thể có nhiều, nhưng tấm lòng vì bệnh nhân, vì con người như anh thì không phải ai cũng có. Tôi còn nợ anh một tấm lòng mà đáng ra từ lâu rồi tôi phải nói. Muộn quá, nhưng dẫu sao cũng như một nén nhang, mẹ con tôi kính cẩn nghiêng mình trước hương hồn anh.

Ngày đó, khi phát hiện ra mình bị bệnh hiểm nghèo cần phẫu thuật, tôi đã gọi điện cầu cứu anh. Khi anh biết tôi từng là sinh viên Trường Y khoa Hà Nội và bác sĩ nội trú ở Bệnh viện Việt Đức, anh bảo ra Hà Nội anh mổ cho, nhưng vì hoàn cảnh riêng tôi không ra Hà Nội được.

Thế rồi bất ngờ, giữa bề bộn công việc của kỳ họp Quốc hội (mà anh là một thành viên trong đoàn tiếp khách quốc tế, rồi đang là hiệu trưởng Trường đại học Y Hà Nội, rồi phó giám đốc Bệnh viện Hữu nghị Việt Đức...), lịch kín như bưng, anh vẫn bay vào TP.HCM chuyến chiều tối để sáng mai mổ sớm cho tôi.

Khi thấy anh, tôi đã òa khóc nức nở... Tôi lo lắng vì cuộc mổ quá nguy hiểm, sự sống - cái chết cách nhau trong gang tấc, anh đã động viên an ủi tôi.

Anh đã không ở khách sạn sang trọng (tôi đã đặt trước) mà ở luôn trong bệnh viện để tiện bề theo dõi cuộc mổ. Bữa trưa của anh, sau ca mổ, là chiếc bánh bao mà chị tôi đã mua vội. Lúc tỉnh dậy tôi nhìn thấy anh bên cạnh, vẫn khuôn mặt rạng ngời, đôn hậu.

Anh cầm bịch máu dẫn lưu cho tôi xem rồi nói: “Anh đã giữ đúng lời hứa với em, khi không còn nguy hiểm nữa anh sẽ bay ra chuyến đêm để sáng mai có cuộc mổ sớm”. Và rồi anh đi như lúc đến, không ồn ào.

Biết bao người đang cần anh, vậy mà... Bên những vòng hoa, bài viết này như một nén nhang mẹ con em xin kính cẩn nghiêng mình vĩnh biệt anh: một nhân cách lớn.

Thanh Thủy (Phú Nhuận, TP.HCM)
0--1

Liên hệ xóa tin: [email protected]