Tiểu phẩm: Mẹo của bà xã

0
(TT&VH cuối tuần) - Anh sẽ giải nghệ nếu không được giảm án. Chịu không nổi được nữa rồi cưng ơi!

Tôi nghe anh nói mà rụng rời. Tôi yêu anh rồi lấy anh vì anh là cầu thủ. Hàng ngày những từ người ta nói về anh như “siêu nhân”, “kẻ hủy diệt các khung thành”, “Đắc- ta - nhăng của sân cỏ” luôn an ủi tôi, động viên tôi vượt hết những khó khăn trong cuộc sống luôn thiếu anh ở nhà… Nay anh từ giã sân cỏ, tôi có gì ở anh?

Nhưng tôi đã không nói gì hết. Tôi biết là anh muốn nghe ý kiến của tôi, nhưng tôi lờ đi. Ánh mắt của anh nhìn tôi như van lơn, như cầu cứu, nhưng tôi đã khéo léo né tránh. Đến ngày thứ 3, khi tôi đang ngồi ăn sáng thì anh đến bên hỏi nhỏ:

-Anh quyết định giã từ sân cỏ, em không có ý kiến gì sao?

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh hỏi:

-Em tưởng đó là chuyện anh nói cho vui nên đâu có nghĩ gì hơn là một câu chuyện bâng quơ. Hóa ra là chuyện nghiêm túc?

Anh nhìn tôi chưng hửng. Tôi biết anh chờ một phản ứng mạnh, đại khái như bù lu bù loa, kể lể dài dòng về những hệ lụy. Tôi nói tiếp:

-Nếu anh đã quyết định thì em còn biết nói chi nữa?

Tôi đứng dậy đến bên bàn làm việc lấy ra một tờ giấy trắng đã chuẩn bị sẵn. Dòng chữ khá lớn ở đầu trang “Văn Chính giã từ sân cỏ”, một dòng kẻ giữa trang giấy chia đôi tờ giấy, phía trên một bên viết “được”, bên kia viết “mất”. Tôi đưa cho anh và nói:

-Không làm nghề này thì làm nghề khác, lo chi. Nhưng em muốn anh tự tìm ra câu trả lời trước khi có câu trả lời của em. Anh hãy viết ra giấy những cái gạch đầu dòng xem được gì, mất gì. Em sẽ ủng hộ hoàn toàn nếu ý kiến của anh là đúng. Theo em, đây là chuyện rất quan trọng của cả 2 vợ chồng, anh hãy thành thật và nghiêm túc với mình, chuyện này anh làm dễ quá phải không? Ăn sáng xong em sẽ đi chợ, anh ở nhà tha hồ suy nghĩ.

Tôi xách giỏ đi chợ. Không có nhiều dự định mua sắm nhưng tôi la cà khắp nơi theo cái mẹo kéo dài thời gian bóng chết của cầu thủ cốt để anh có nhiều thời gian tự do. Trong chuyện này, “ở nhà một mình” bao giờ cũng có lợi hết.

Tôi mua 3 quả bưởi Phúc Trạch và mấy con cá trê bằng bắp tay, món mà anh rất thích rồi ra khỏi chợ.

Khi tôi trở về nhà thì đồng hồ đã chỉ 10 giờ. Anh đang ngồi tư lự trước tờ giấy không có thêm một chữ ngoài những chữ tôi đã viết trước đó. Anh chậm rãi nói:

-Anh đã nghĩ kỹ rồi. Tuy không viết ra giấy nhưng anh đã gạch trong đầu rất nhiều cái gạch đầu hàng. Hóa ra anh mất quá nhiều mà được quá ít. Anh đã sai, đã quá bốc đồng, em hãy xí xóa cho anh.

- Em biết thế nào anh cũng sẽ nói thế nên đã mua sẵn cá trê để làm món lẩu mà anh rất thích. Ăn lẩu xong ta tráng miệng bằng bưởi Phúc Trạch chắc là hết sẩy, đúng không anh?

Li Ti
0--1

Liên hệ xóa tin: [email protected]