Nỗi nhớ bao giờ cũng đi chung với nỗi buồn, nếu con tim không đủ can đảm thì làm sao có thể vượt qua?

TriThứcSống.com - Đã có lúc tâm trí em muốn vỡ tung trong từng nỗi nhớ anh. Nỗi nhớ dường như vượt quá giới hạn của nó, cái giới hạn mà chính em cũng không kiểm soát được....

15.5995

Đã có lúc tâm trí em muốn vỡ tung trong từng nỗi nhớ anh. Nỗi nhớ dường như vượt quá giới hạn của nó, cái giới hạn mà chính em cũng không kiểm soát được.

Đã từng... em đã từng làm tất cả để yêu anh, vì anh, và cũng từng làm tất cả để quên anh.

Vùi đầu vào công việc, quên đi những gì về anh, nhưng đôi khi hình bóng ấy lại thoáng qua, mà không xác định được, em lại ngẩn người ra... thơ thẩn, bình lặng và cảm thấy nhớ anh nhưng em có thể làm gì đây...? Những buổi chiều lặng,hay lang thang một mình chỉ ước có một người đi bên cạnh lúc này, nhưng người đó phải là anh, nhất định là anh cơ... Chợt nhớ anh! Nhớ rất nhiều... Anh có hiểu?

Em của trước đây! Tha hồ rong chơi quên tháng ngày, không cần ai quan tâm, không cần suy nghĩ gì nhiều. Nhưng bây giờ, em thích có người nhắn tin, quan tâm tới em, lo lắng cho em, nhưng người đó phải là anh, là anh cơ.

Chỉ ước có anh bên cạnh em lúc này. Và mỗi chiều đi trên con đường này, liếc nhìn người ta tình tứ đi bên nhau, những đứa bạn cùng công ty có người yêu tới đón, em ước... ước gì anh cũng đang đấy đứng đợi em. Nhìn thấy thế! Em cô đơn. Chỉ ước có anh bên cạnh em lúc này.

Nỗi nhớ bao giờ cũng đi chung với nỗi buồn. Con tim không đủ can đảm thì làm sao vượt qua. Anh đã nói "em phải hiểu cho anh, sao em cứ như thế mãi", thực ra em đã hiểu cho anh quá nhiều, và chưa bao giờ anh tự hỏi lòng, a có hiểu cho em chẳng? Anh bảo em sống quá cảm tính, không phải thế đâu anh ạ, chỉ là lí trí không thể chiến thắng con tim thôi.

Có một điều em muốn anh nhớ rằng, em chưa từng làm gì quá đáng hay chính xác là em chưa từng động chạm tới cuộc sống của anh. Rất nhiều người coi anh là tri kỉ, họ chẳng ngại nhờ anh tất thảy mọi thứ xung quanh họ, còn em chỉ dám đứng bên lề cuộc sống của anh, lặng lẽ quan tâm anh và ước anh cũng quan tâm tới em, dù chỉ một lần.

Anh ạ, anh hãy cứ hững hờ với tình cảm của em, nhưng xin anh đừng lạnh lùng như thế, đừng im lặng để cho em cảm giác anh không cần em, anh không muốn đón nhận em, cũng không sao. Không được gặp anh, không sao cả nhưng hãy để cho em được biết anh vẫn ổn, anh nhé!

Người ta nói, đôi khi nên vô tâm, để xem anh có quan tâm đến em hay ko? Đôi khi đừng nhắn tin, để xem anh có nhắn tin lại ko? Để xem... anh sẽ làm gì? Anh đã không làm gì, còn em thì làm tất cả vì anh.

Tình yêu như chiếc kẹo sữa ngọt. Nhưng ngọt quá thì cũng nhanh ngán lắm. Em vẫn coi hiện tại bây giờ là thử thách dành cho em và anh, để mai này, cái mà kết mà em vẫn đang hi vọng "A Happy ending" cho em được nghĩ thế anh nhé!

Chỉ ước có anh bên cạnh em lúc này.

Yêu anh, em không còn hồn nhiên vui vẻ như xưa. Dường như em đã ép bản thân quá nhiều, tự đặt ra cho mình cái chuẩn mực, cái khuôn khổ để làm hài lòng anh. Em, một đứa con gái chẳng khéo ăn khéo nói, không đẹp, không khéo léo, không tỉ mỉ, em rất đơn giản...nếu một ngày nào đó anh chịu hiểu em, anh sẽ cảm nhận thấy điều đó...

Và rồi...

Em của bây giờ cứng cỏi, gai góc hơn, nhưng cũng biết kìm nén cảm xúc của mình hơn, em không còn gửi cho anh những tin nhắn ngớ ngẩn đó nữa. Em bây giờ không còn nhớ nhiều tới anh khi mỗi sáng thức dậy, mỗi ngày đến công ty, mỗi chiều hết giờ làm việc, hay mỗi tối một mình nằm nghe những ca khúc khiến em nhớ tới hình bóng anh trong những giai điệu đó. "Có những tối nghe mưa rơi, và em nhớ anh".

Anh đã được cất riêng vào một góc, chỉ khi nào trái tim yếu đuối, mệt mỏi... và thực sự rất nhớ anh... cảm giác lại chiến thắng lý trí thì mới phải lôi ra, nhưng chỉ là để nhớ, em sẽ cố gắng không chạm tay vào cái điện thoại mỗi khi cô đơn, biết rằng nếu chạm vào nó thì sẽ lại bấm vào những con số quen thuộc. Rồi sẽ lại chứng minh mình yếu đuối biết nhường nào.

Tất cả những điều này có lẽ đối với anh không là gì cả, còn với em chỉ đơn giản vì... Em nhớ Anh!

0--1

Liên hệ xóa tin: [email protected]